MA ĐAO CA - Trang 790

Hồ Thiết Sanh biết rõ Huyền Huyền Nhất Thức uy lực khủng khiếp, bởi

tin lời Dư Mộng Chân, chắc chắn văn sĩ trung niên này là sư phụ mình, nên
thầm giảm bớt ba thành chân lực.

Xèo một tiêng, hai luồng ám kình một nóng một lạnh chạm nhau, nóng là

Huyền Huyền Nhất Thức của Hồ Thiết Sanh, lạnh là chưởng lực của văn sĩ
trung niên, trong lầu liền bốc hơi ngùn ngụt, cơ hồ không còn thấy cảnh vật
trước mắt.

Hai người cùng bật lùi một bước, nhưng Hồ Thiết Sanh kinh hãi, bởi hàn

kình của đối phương tuy không hùng hậu nhưng đã xuyên qua chưởng lực
của chàng và ập vào người, khiến chàng bất giác rùng mình.

Dư Mộng Chân là người giàu kinh nghiệm, biết ngay là Hồ Thiết Sanh đã

thọ nội thương, vội kéo Hồ Thiết Sanh lại và nói :

- Để lão thân tiếp y một chưởng thử xem.

Văn sĩ trung niên ngạo nghễ đứng tại chỗ, như chẳng xem hai người ra gì,

lần này chỉ một chưởng đẩy ra, một luồng kình phong lạnh buốt ập đến Dư
Mộng Chân.

Dư Mộng Chân đã vận đến mười thành chân lực mà cũng không chống

đỡ nổi chưởng lực của đối phương, đành lách người sang bên hai bước,
nhưng vẫn rùng mình hắt hơi, biết là mình cũng đã thọ thương.

Văn sĩ trung niên nhếch môi cười, Hồ Thiết Sanh cảm thấy nụ cười của

đối phương như chứa đựng hằng vạn ngàn lưỡi đao nhọn, lạnh đến mức
khiến huyết mạch trong người chàng bắt đầu cô đặc.

Dư Mộng Chân vội truyền âm nói :

- Sanh nhi, chưởng lực của y hết sức tà quái, chúng ta đã thọ thương rồi

và dường như y đã mất hết trí nhớ, quên hết mọi chuyện khi xưa, thậm chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.