MA ĐAO CA - Trang 824

Hai người lại lẻn đến bên một cửa sổ khác, chỉ nghe trong nhà vọng ra

tiếng thở dài nói :

- Lão phu bôn ba cả đời mà cũng chẳng có được thành tựu gì, thân hoài

tuyệt kỹ mà không có đất dụng võ. Phi Hồn bảo đã có thành ý như vậy thì
lão phu cứ nhận lời làm Phó bảo chủ thì cũng không ô nhục thân phận.
Thôi, cuộc đời có bao nhiêu? Cứ uống rượu và ca ngâm cho thỏa thích. Ha
ha...

Dư Mộng Chân vẻ mặt nặng nề, Hồ Thiết Sanh cũng sửng sốt bàng

hoàng, vì người này chính là Tiên Kiếm Lạc Kỳ, nghe giọng điệu thì cũng
cam tâm đầu hàng rồi.

Đây thật là một điều không tin được, một chính nhân quân tử cả đời

thanh hiệp như Tiên Kiếm Lạc Kỳ mà cũng không tin cậy được thì trên cõi
đời này ai còn đáng để tin cậy nữa?

Nhưng hai người nghe rất rõ ràng, qủa đúng là Tiên Kiếm Lạc Kỳ, để

chứng thực có phải là ông hay không, hai người chọc thủng giấy dán cửa
sổ, đưa mắt nhìn vào. Chỉ thấy Lạc Kỳ đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ uống
rượu một mình, dáng vẻ ung dung thanh thản, không phải ông là ai?

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn nhau, vừa định bàn tính

đối sách, nào ngờ Lạc Kỳ đã phát giác, trầm giọng nói :

- Mong đây là lần cuối cùng các vị tự ý xâm nhập bổn bảo, đi mau. Nếu

không, chớ trách lão phu chẳng khách sáo.

Dư Mộng Chân thấp giọng :

- Lạc huynh, tiểu muội là Dư Mộng Chân đây.

Lạc Kỳ lạnh lùng :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.