MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 168

không nói ta cũng biết, tất nhiên là nhớ ta rồi, không phải vậy thì vừa nãy
sao lại đứng ở cửa sổ đó nhìn ta chứ?"

Lam Vong Cơ lập tức liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đong đầy sự khiển

trách. Ngụy Vô Tiện ngồi trên cửa sổ, nói: "Ngươi coi ngươi kìa, mới nói
chút đã mắc câu. Dễ câu thế không biết. Lại còn không giữ được bình tĩnh
nữa chứ."

Lam Vong Cơ: "Ngươi đi đi."

Ngụy Vô Tiện: "Không đi chả lẽ ngươi tính hất ta xuống?"

Ngó mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đoán chừng hắn mà nói thêm câu

nữa, Lam Vong Cơ chắc sẽ quẳng luôn cái sự kiềm chế còn sót lại rồi đóng
đinh hắn trên bệ cửa sổ mất, bèn vội vàng nói: "Đừng dọa người như vậy
mà! Ta tới để tặng quà xin lỗi đó."

Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không cần thật ư?" Thấy trong mắt Lam Vong Cơ

mơ hồ lộ ra vẻ đề phòng, hắn như thể ảo thuật, móc từ trong ngực ra hai
con thỏ. Xách lỗ tai nó đặt vào bàn tay, cầm lên hệt một quả cầu tuyết tròn
trịa béo ú, còn đạp chân lung tung nữa. Hắn đẩy tụi nó tới dưới mí mắt Lam
Vong Cơ: "Chỗ này của các ngươi cũng thiệt quái, không có gà cũng chả có
thỏ. Sao nào, có béo không, có muốn không?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi. Không muốn hả, vậy ta tặng cho người

khác. Đúng lúc mấy ngày vừa rồi miệng hơi nhạt."

Nghe thấy câu cuối cùng, Lam Vong Cơ nói: "Đứng lại."

Ngụy Vô Tiện buông tay: "Ta còn chưa đi mà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.