MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 170

Ngụy Vô Tiện nói: "Đực? Thiệt là lạ." Hắn nắm lỗ tai nó xách lên coi

thử, xác nhận: "Đúng là đực thật. Đực thì đực, ban nãy ta còn chưa nói hết,
ngươi nghiêm thế làm chi? Ngươi nghĩ đến cái gì? Nói tới thì hai con này
cũng là do ta bắt, ta còn không để ý tụi nó là cái hay là đực, vậy mà
ngươi..."

Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng hất hắn xuống khỏi Tàng Thư Các. Đóng

cửa sổ, nhốt cả tiếng nhành Ngọc Lan đung đưa và cả tiếng cười của Ngụy
Vô Tiện ngoài cửa sổ.

Ngày thứ hai, Lam Vong Cơ không đến cùng nghe học.

Ngụy Vô Tiện đổi chỗ ngồi ba lần. Ban đầu hắn vốn ngồi chung với

Giang Trừng, nhưng vị trí đó quá dễ thấy, hắn bèn ngồi ra phía sau Lam
Vong Cơ. Lúc Lam Khải Nhân ở trên dạy học, Lam Vong Cơ ngồi thẳng
lưng như tường đồng vách sắt, hắn cứ việc ở đằng sau ngủ tới đất trời đen
kịt, hoặc là viết linh tinh gì đó, ngoài việc thỉnh thoảng sẽ bị Lam Vong Cơ
đột nhiên nhấc tay chặn cái cục giấy hắn ném người khác ra, có thể nói đây
là một nơi phong thuỷ bảo địa*. Nhưng sau đó lại bị Lam Khải Nhân phát
giác mưu kế, thế là liền đổi chỗ bọn họ cho nhau. Từ đó, chỉ cần tư thế ngồi
của Ngụy Vô Tiện có hơi không đoan trang, sẽ cảm thấy có hai ánh mắt sắc
bén lạnh như băng đâm vào lưng mình, Lam Khải Nhân cũng sẽ hung tợn
trừng sang. Không giờ phút nào không bị một già một trẻ giám thị, cực kỳ
khó chịu.

*đại khái là nơi tốt

Mà sau vụ án xuân cung đồ với cặp thỏ, Lam Khải Nhân nhận định Ngụy

Vô Tiện là một cái thùng nhuộm đen thùi, cứ sợ môn sinh đắc ý của mình
bị hắn làm bẩn, gần mực thì đen mà, thế là vội vàng bảo Lam Vong Cơ khỏi
cần về. Ngụy Vô Tiện lại trở về chỗ cũ ngồi, cũng bình an vô sự một hai
tháng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.