MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 193

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên biến sắc, co cẳng chạy biến.

Nói ra thật xấu hổ, uổng cho cái danh Di Lăng lão tổ đánh đâu thắng đó

không gì cản nổi, thật ra hễ thấy chó là hãi. Này cũng đành chịu thôi, lúc
hắn bị Giang Phong Miên hốt về nhà không lâu, thường hay lăn ra ngoài
buông thả, cướp đồ ăn ngay trên miệng chó dữ, bị rượt theo cắn vài lần, rồi
kể từ đó dù chó to hay nhỏ hắn đều sợ muốn chết, Giang Trừng đã cười
nhạo hắn không ít lần vì chuyện ấy. Việc này nói ra chẳng những mất mặt,
mà còn chả có mấy người tin, bởi vậy độ lưu truyền không cao. Hồn vía
Ngụy Vô Tiện gần như lên mây, mắt chợt thấy một bóng dáng trăng trắng,
vội gào muốn nổ tim nát phổi: "Lam Trạm cứu ta!"

Kim Lăng đuổi theo tới nơi, vừa thấy Lam Vong Cơ, kinh hãi đến biến

sắc: "Sao cái tên tiên này lại đi chung với y?!"

Lam Vong Cơ làm người nghiêm túc, nói năng thận trọng, không ít người

ngang hàng trong tiên môn mỗi khi chạm mặt y đều cảm thấy kinh sợ, nói
chi đám tiểu bối này, lực đe dọa chỉ có hơn Lam Khải Nhân năm đó chứ
tuyệt không hề kém. Con chó kia từng được nghiêm túc huấn luyện, cũng là
vật rất có linh tính, y hệt cậu ta - biết không thể ngang ngược trước mặt
người này, miệng àu hú kêu mấy tiếng xong, cong đuôi, trốn ra đằng sau
Kim Lăng.

Con chó ngao này là giống quý Kim Quang Dao đưa cho Kim Lăng.

Bình thường hễ nghe nói là của Liễm Phương Tôn đưa, đố kẻ nào dám chíp
nửa lời, nhưng Lam Vong Cơ nào có phải người thường. Y mặc kệ kẻ tặng
là ai, kẻ thả chó là tên nào, nên chỉnh ra sao thì chỉnh thế đó, nghiêm trị
không tha. Kim Lăng thả chó rượt người khác trên đường bị y bắt gặp, tim
lạnh ngắt, thầm nói: "Chết chắc rồi, y mà không giết con linh khuyển mình
vất vả lắm mới huấn luyện được, thì cũng sẽ hung hăng dạy dỗ mình một
trận cho coi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.