MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 207

Lam Vong Cơ: "Không biết."

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Nó nói - 'không biết'."

"..." Ngụy Vô Tiện nhìn y, chợt nhớ tới một đoạn đối thoại rất nhiều năm

trước liên quan tới "Tuỳ tiện", sờ sờ mũi, có cảm giác đã già rồi, nghĩ thầm:
"Lam Trạm quá tiến bộ, còn biết cả kể chuyện cười."

Hỏi không ra, Lam Vong Cơ gảy thêm một câu. Dây đàn lại đáp, vẫn là

hai âm đinh đinh ban nãy. Ngụy Vô Tiện nghe hiểu lần trả lời này lại là
"không biết" nữa, hỏi: "Ngươi hỏi nó cái gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Vì sao mà chết?"

Ngụy Vô Tiện: "Nếu bị người ám hại bất ngờ, quả thật có khả năng

không biết mình tại sao lại chết. Chẳng bằng ngươi hỏi nó, có biết ai giết nó
hay không."

Lam Vong Cơ nhấc tay gạt dây. Cơ mà, trả lời vẫn là hai tiếng đinh đinh

- "Không biết."

Thân là hồn phách bị giam cầm tại đây, một không biết nơi này là đâu,

hai không biết tại sao mà chết, ba không biết kẻ giết là ai, Ngụy Vô Tiện
thiệt tình cũng là lần đầu gặp phải cái tên chết rồi hỏi một không biết ba
như vậy, ngẫm nghĩ chút, nói: "Vậy thay bằng câu khác. Ngươi hỏi nó là
nam hay nữ. Cái này chắc không tới nỗi không biết đâu nhỉ."

Bị hắn giật dây, Lam Vong Cơ theo lời mà gảy. Sau khi rút tay về, một

tiếng đàn khác mạnh mẽ đánh ra, Lam Vong Cơ phiên dịch: "Nam."

Ngụy Vô Tiện nói: "Cuối cùng cũng coi như biết chút chuyện. Hỏi tiếp,

phải chăng có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi vào đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.