MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 221

còn có thể, chẳng qua đối với người hiểu thấu hiểu đáo hắn, thì lại chẳng
nguỵ biện được gì. Cửa này còn khó qua hơn cả việc Tử Điện nghiệm thân
nữa kìa.

Ngụy Vô Tiện chân thành nói: "Ta không biết phải nói với ngươi cái gì

hết."

Giang Trừng nói khẽ: "Ngươi quả nhiên không biết hối cải."

Ngày trước bọn họ nói chuyện thường hay vùi dập gửi qua, châm biếm

đáp lại, Ngụy Vô Tiện nói không suy nghĩ: "Ngươi cũng chẳng tiến bộ chút
nào."

Giang Trừng giận quá hoá cười: "Được, vậy chúng ta xem thử, cuối cùng

thì kẻ không tiến bộ chính là ai?"

Hắn ta ngồi yên bên bàn, quát một tiếng, con ngao lập tức đứng dậy!

Cùng ở một phòng đã khiến toàn thân Ngụy Vô Tiện vã mồ hôi lạnh, mắt

thấy con chó dữ cao hơn nửa người dựng tai nhe răng, mắt sắc lẹm nhoáng
cái đã sát rạt, bên tai toàn là tiếng gầm gừ của nó, từ lòng bàn chân đến tận
đỉnh đầu hắn đều tê dại từng hồi. Rất nhiều chuyện khi lang thang ở ngoài
hồi bé hắn đã không còn nhớ rõ, chỉ chẳng quên mỗi việc, chính là sự sợ
hãi bị đuổi theo suốt một đường, và cả cơn đau đớn xót xa khi bị răng nanh
vuốt sắc đâm vào trong da thịt. Lúc ấy nỗi sợ đã bén rễ vùi sâu vào tận đáy
lòng, dù có làm sao cũng không tài nào khắc phục, làm phai nhạt được.

Bất chợt, Giang Trừng liếc mắt nói: "Ngươi gọi ai?"

Ba hồn bảy vía của Ngụy Vô Tiện đã quẳng đi biệt tích, vốn không nhớ

người mà mình gọi ban nãy là ai, khi Giang Trừng đuổi con ngao đi rồi, lúc
này mới miễn cưỡng hồi hồn, đờ ra chốc lát, đột nhiên nghiêng đầu sang
nơi khác. Giang Trừng thì lại rời khỏi chỗ ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.