Không biết âm phong nơi nào thổi tới, thổi cánh cửa gian phòng nhỏ kia
đẩy ra một khe hở, lúc mở, lúc đóng. Trong phòng tối om, có thể mơ hồ
trông thấy bóng dáng lọm khọm ngồi bên cạnh bàn.
Ngụy Vô Tiện ra hiệu bảo bọn họ đừng cử động, còn mình thì bước vào
gian phòng ấy.
Ánh sáng của trản đèn và ánh nến trong gian nhà chính lọt vào, bà già nọ
cúi đầu, dường như không phát hiện có người đi bước vô, trên đầu gối đặt
một tấm vải, dùng khung thêu kéo căng ra, có lẽ đang làm nữ công. Hai tay
bà ta cứng đờ dán sát vào nhau, đang thử se chỉ luồn vào lỗ kim.
Ngụy Vô Tiện ngồi vào cạnh bàn, nói: "Lão nhân gia xỏ kim sao lại
không đốt đèn? Để ta."
Hắn cầm lấy kim chỉ, nhoáng cái đã luồn qua, trả lại cho bà già ấy. Sau
đó đi ra khỏi đó, tới cửa phòng, nói: "Đừng ai đi vào đây."
Kim Lăng: "Lúc nãy ngươi vào, có thấy rõ lão yêu bà đó rốt cuộc là còn
sống hay đã chết không?"
Ngụy Vô Tiện: "Đừng gọi người ta là lão yêu bà, không lễ phép. Cụ bà
này, là một hoạt thi."
Các thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, Lam Tư Truy nói: "Cái gì gọi là hoạt
thi?"
Ngụy Vô Tiện: "Từ đầu đến chân đều là đặc thù của xác chết, nhưng
người vẫn cứ sống, cái này gọi là hoạt thi."
*Hoạt thi = xác sống, do đây là tên gọi giống tẩu thi nên không biên cụ
thể.
Kim Lăng kinh ngạc: "Ý ngươi là, bà ta vẫn là người sống?!"