"Ngươi sợ cái gì hả. Ta đứng ngay đây, nó không dám phá tấm ván này đâu,
cũng chẳng ăn mất mắt ngươi đâu."
Lam Cảnh Nghi nhảy ra nói: "Ta coi xong rồi."
Đến lượt người kế, lúc xem trong miệng ai nấy đều phát ra tiếng hít vào
shhh shhh. Đợi cả đám lần lượt thay phiên nhau xong, Ngụy Vô Tiện nói:
"Coi xong rồi? Vậy từng người các ngươi nói xem đã trông thấy chi tiết
nhỏ nào. Chúng ta tổng kết lại thử."
Kim Lăng giành nói: "Đồng tử trắng dã. Nữ. Rất thấp rất gầy. Trông
cũng được. Cầm một cây gậy trúc."
Lam Tư Truy ngẫm nghĩ một hồi: "Cô bé này đại khái cao đến ngực ta,
áo quần rách rưới, hơn nữa cũng không được sạch sẽ cho lắm, cứ như trang
phục của trẻ ăn mày lang thang đầu đường ấy. Cây gậy trúc kia, hình như là
gậy chống mù, có lẽ đồng tử trắng dã kia không phải chết rồi mới hình
thành, mà khi còn sống cô bé đã là một người mù."
Ngụy Vô Tiện đánh giá: "Kim Lăng nhìn thấy nhiều, nhưng Tư Truy lại
kỹ càng hơn."
Kim Lăng bĩu môi.
Một thiếu niên nói: "Cô bé này chắc chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi,
mặt trái xoan, rất là thanh tú, trong nét thanh tú còn có một chút sức sống,
mái tóc thì dùng một chiếc trâm gỗ cài lên. Tuy nhỏ gầy, nhưng cơ thể tinh
tế. Mặc dù không sạch sẽ, cơ mà cũng không thể coi là dơ bẩn, không khiến
người ta ghét."
Ngụy Vô Tiện vừa nghe, lập tức cảm thấy người này tiền đồ vô lượng, ra
sức khen: "Không tồi không tồi, quan sát cẩn thận hơn nữa tin tức lại còn
có chút đặc biệt, người bạn nhỏ này tương lai nhất định là một tình loại
đây."