Đằng sau lại có người khe khẽ hít khí. Ngụy Vô Tiện nói: "Sợ cái gì.
Thất khiếu chảy máu sau này sẽ còn thấy nhiều, mới có hai khiếu mà các
ngươi đã chịu không nổi?" Đúng là thiếu rèn luyện.
Thiếu nữ nọ trước đây vẫn luôn sốt ruột lởn vởn trước cửa sổ của bọn họ,
dùng gậy trúc gõ xuống đất, giậm chân, trợn mắt, vung vẩy cánh tay.
Nhưng hiện giờ lại đột nhiên thay đổi động tác. Khoa chân múa tay, cứ như
muốn nói cho bọn hắn biết gì đó. Kim Lăng nói: "Quái, nàng không thể nói
chuyện à?"
Nghe vậy, động tác của quỷ hồn thiếu nữ nọ hơi ngưng lại, hướng về
phía họ hấp hé miệng.
Máu tươi từ khoang miệng trống không ồ ạt trào ra. Đầu lưỡi của nàng,
đã bị nhổ tận gốc.
Đám con cháu thế gia nổi một thân da gà, lòng không hẹn mà cùng sinh
đồng cảm: "Hèn chi không cách nào mở miệng nói chuyện. Vừa mù vừa
câm, thật đáng thương."
Ngụy Vô Tiện: "Cái khoa tay đó là thủ ngữ của nàng à? Có ai hiểu
không?"
Không ai hiểu. Cô gái kia gấp đến độ giậm chân, dùng gậy trúc viết viết
rồi vẽ vẽ lên đất. Có lẽ nàng không phải con gái sinh ra từ dòng dõi thư
hương, không hề biết chữ, nên chẳng viết ra được gì cả. Vẽ một đống người
nhỏ lung ta lung tung trên đất, làm người ta chả rõ ý mà nàng muốn biểu
đạt là gì.
Đúng vào lúc này, nơi con đường dài ở xa xa, có tiếng chạy trốn dồn dập
truyền tới, còn có cả tiếng người thở dốc.
Ngụy Vô Tiện mới vừa dời mắt, âm hồn thiếu nữ nọ đã thình lình biến
mất. Dù sao thì nàng vẫn sẽ tìm tới mình thôi, Ngụy Vô Tiện cũng không lo