MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 382

nghiêng mình tránh đi, nói: "Ngươi cứ luôn nói được nửa câu đã động thủ
giết người như thế sao?"

Tiết Dương kinh ngạc: "Đương nhiên. Ta là lưu manh mà? Đâu phải

ngươi mới biết. Ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ muốn khiến ngươi
không động đậy gì nữa thôi, đi trở về với ta, chậm rãi chữa trị hồn phách
này giúp ta." Lần này nói còn chưa dứt lời, hắn lại ra một kiếm. Ngụy Vô
Tiện hết trốn lại tránh trong đống người giấy tả tơi đầy đất, thầm nghĩ:
"Bản lĩnh của lưu manh con này thật không tệ."

Mắt thấy Tiết Dương xuất kiếm càng lúc càng nhanh, nơi đâm tới cũng

ngày càng xảo trá độc ác, hắn không nhịn được nói: "Ngươi khi dễ thân xác
này của ta linh lực thấp à?"

Tiết Dương đáp: "Lưu manh mà. Bản sắc."

Cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện cũng gặp được một tên còn mặt dày hơn

hắn, thế là cũng hì hì cười trả: "Thà đắc tội hảo hán, không thể đắc tội lưu
manh. Nói ngươi đấy. Không đánh với ngươi, đổi thành người khác."

Tiết Dương cười híp mắt: "Đổi ai vậy? Vị Hàm Quang Quân kia hả? Ta

đã phái hơn 300 con tẩu thi bọc đánh y rồi, y..."

Lời còn chưa dứt, một bóng áo trắng đã từ trên trời giáng xuống, ánh

xanh lạnh lẽo trong suốt của Tị Trần quét tới trước mặt hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.