MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 410

của Tiết Dương có ngón út bị đứt. Bề đứt đã lâu, không phải vết thương
mới có, lúc trước chắc chắn là Hiểu Tinh Trần cũng biết Tiết Dương chỉ có
chín ngón. Thảo nào lúc Tiết Dương giả trang, bàn tay trái của y có đeo
thêm một chiếc bao tay đen.

Hiểu Tinh Trần chữa trị cho ai cũng đều hết lòng hết dạ, bôi thuốc cho

Tiết Dương xong, băng lại hết sức đẹp, hắn nói: "Được rồi. Cơ mà ngươi
tốt hơn hết là đừng nên cử động."

Tiết Dương đã tin chắc Hiểu Tinh Trần đích xác ngu ngốc không nhận ra

hắn, tuy toàn thân đều là máu, nhưng nụ cười đắc ý lười nhác kia lại xuất
hiện trên gương mặt hắn: "Sao đạo trưởng không hỏi ta là ai? Tại sao lại bị
thương nặng như thế?"

Những lúc như này, người bình thường đều sẽ cố gắng giấu diếm manh

mối mặc cho thân phận có ra sao, nhưng hắn vẫn cứ muốn đi ngược lại, cố
ý chủ động nhắc tới. Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi không nói, ta cần gì phải
hỏi? Bèo nước gặp nhau, thả tay giúp đỡ mà thôi. Đợi ngươi lành thương,
thì ai đi đường nấy. Đổi lại là ta, có rất nhiều chuyện, cũng không hi vọng
người khác hỏi tới."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Dù ngươi có hỏi, thằng lưu manh con này

cũng nhất định sẽ soạn ra một lời giải thích không chê vào đâu được, vờn
ngươi xoay vòng vòng."

Người qua lại khó tránh khỏi có hơi hỗn loạn, Hiểu Tinh Trần không

gặng hỏi nhiều, vốn đây là tỏ ý tôn trọng, nào biết, Tiết Dương đúng lúc lợi
dụng sự tôn trọng này của hắn. Hắn không chỉ muốn để Hiểu Tinh Trần trị
thương giúp hắn thôi, mà sau khi khỏi hẳn, cũng tuyệt đối sẽ không ngoan
ngoãn "đường ai nấy đi"!

Tiết Dương nghỉ ngơi trong phòng ngủ của người gác trang, Hiểu Tinh

Trần thì lại đến đại sảnh trong nghĩa trang, mở một cái hòm trống, nhặt khá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.