Mấy tên tu sĩ kia trông thấy Mạnh Dao đứng hầu sau lưng Nhiếp Minh
Quyết, vẻ mặt mỗi người một kiểu.
"Tai tiếng phong lưu" của Kim Quang Thiện vẫn luôn là đề tài mà người
trong các đại thế gia bàn tán hăng say, tuy Ngụy Vô Tiện không thấy thú vị,
chỉ có cảm giác đáng khinh, nhưng lưu truyền lại cực nhanh cực rộng,
Mạnh Dao từng một thời nổi tiếng vì trò cười này, nên có một số người
nhận ra hắn. Có vài tên tu sĩ đại để cho rằng trên người con của kỹ nữ
không chừng mang theo thứ gì đó không sạch sẽ, nên sau khi nhận chén trà
từ hai tay hắn dâng lên, không hề uống vào, mà để qua một bên, còn rút
khăn tay trắng như tuyết ra, như rất khó chịu vô tình cố ý lau tới lau lui
ngón tay vừa chạm vào chén trà ban nãy.
Chỉ có Lam Hi Thần, sau khi nhận chén trà đã mỉm cười nói cảm ơn, rồi
lập tức cúi đầu uống một hớp, vẻ mặt như thường: "Minh Quyết huynh,
chúc mừng. Ngươi ở Hà Gian quả nhiên đánh đâu thắng đó. Chỉ cần trông
coi nơi này, khiến Ôn thị không thể chuyển về phía đông, bọn ta bên kia sẽ
dễ xử hơn nhiều."
Nhiếp Minh Quyết là một người nghiêm khắc không nói cười tuỳ tiện,
nhưng đối với Lam Hi Thần, mặt mày lại ôn hoà, bắt đầu trò chuyện với
hắn. Mấy tên tu sĩ khác có ý như nhau, chen lời vài lần nhưng không lọt,
Nhiếp Minh Quyết coi bọn họ như không khí, cả đám đều cực kỳ quê mặt
ngượng ngùng, qua một lúc sau, liền đứng dậy cáo từ.
Người ngoài vừa đi, Lam Hi Thần nói với Mạnh Dao: "Khéo quá, ngươi
vậy mà lại đến dưới cờ của Minh Quyết huynh."
Nhiếp Minh Quyết: "Sao, các ngươi từng gặp nhau à?"
Mạnh Dao cười nói: "Trạch Vu Quân, ta từng gặp."
Nhiếp Minh Quyết: "Ở đâu thế?"