MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 573

Tiết Dương.

Tiết Dương lúc này, rất trẻ tuổi, tuy vẻ ngây ngô trẻ con trên gương mặt

chưa biến mất, nhưng vóc dáng cũng đã rất cao. Trên người cũng mặc áo
bào Kim tinh Tuyết lãng, đứng chung một chỗ với Kim Quang Dao, như
gió xuân phất liễu, một vẻ thiếu niên phong lưu.

Dường như bọn họ đang nói chuyện gì đó thú vị lắm, Kim Quang Dao

làm một động tác tay, ánh mắt hai người giao nhau, Tiết Dương bắt đầu
cười ha hả, hững hờ liếc nhìn đám tu sĩ đi lại khắp nơi, trong mắt là một vẻ
khinh bỉ vô vị, hệt như những thứ đang đi lại nào đều là rác rưởi.

Kim Quang Dao bước sang, kính cẩn nói: "Đại ca."

Nhiếp Minh Quyết: "Người kia là ai?"

Do dự một hồi, Kim Quang Dao dè dặt đáp: "Tiết Dương."

Nhiếp Minh Quyết cau mày: "Quỳ châu Tiết Dương?"

Kim Quang Dao gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện cảm giác rõ ràng, mày của

Nhiếp Minh Quyết càng cau chặt hơn.

Trước mặt hắn Kim Quang Dao bao giờ cũng hết sức nhát gan, không

dám giải thích, bởi vì Nhiếp Minh Quyết không hề chịu thấm những lời
ngon ngọt của hắn. Hắn đành phải viện cớ tiếp đãi khách đến, vội vã chạy
sang một hướng khác. Nhiếp Minh Quyết lắc lắc đầu, quay lưng. Vừa xoay
người lại, mắt Ngụy Vô Tiện lập tức sáng quắc, chỉ cảm thấy như tuyết
trắng rơi đầy trời, ánh trăng chiếu rọi cả sảnh đường.

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ sóng vai đi tới, tỏ lễ với Nhiếp Minh

Quyết. Nhiếp Minh Quyết đáp lễ lại, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Ngụy Vô
Tiện lập tức dính lên mặt Lam Vong Cơ, có làm thế nào cũng không hề di
chuyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.