MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 578

là làm, thấy bên này ồn ào, lại xông ra nói: "Ngụy công tử, Ngụy công tử!
Xin dừng chân!"

Ngụy Vô Tiện chắp tay, đi còn mau hơn. Mặt mày hắn nặng trĩu, chẳng

ai chú ý tới. Lam Vong Cơ đi một bước về phía hắn, còn chưa kịp mở
miệng nói gì, hai người đã lướt qua nhau.

Kim Quang Dao không đuổi kịp Ngụy Vô Tiện, giẫm chân nói: "Ầy,

người đi mất rồi, Giang Tông chủ, chuyện này. .... phải làm sao mới ổn
đây?"

Giang Trừng giấu mây đen trên mặt đi, nói: "Khỏi cần để ý tới hắn. Hắn

ở nhà lỗ mãng quen rồi, cứ không có phép tắc như thế đấy." Rồi bắt đầu trò
chuyện với Kim Tử Hiên.

Nhiếp Minh Quyết bình luận: "Nguỵ Anh này, hành động quá mức tuỳ

theo ý mình, thật là sơ xuất."

Nghe vậy, một luồng khí cáu kính xộc lên ngực Ngụy Vô Tiện.

Hắn khó hiểu: "Sao tự dưng mình lại cáu kỉnh chứ? Đánh giá thế kia

chẳng phải đúng lắm sao?"

Sau đó hắn lập tức nhận ra, luồng khí nóng nảy này không phải truyền từ

ngực hắn đến, mà là bốc lên từ trong lòng Nhiếp Minh Quyết.

Trong ký ức lúc bấy giờ, Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần và Kim

Quang Dao ngồi trong một cái đình.

Trước mặt Kim Quang Dao là một cây đàn ngọc đặt nằm ngang, đang

gảy đàn theo chỉ dẫn của Lam Hi Thần. Hai người một dạy, một học, thuận
tiện tán gẫu. Kim Quang Dao nói: "Mẹ ta gảy đàn rất hay."

Lam Hi Thần: "Ngươi học đàn với bà ấy à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.