trừng Ngụy Vô Tiện, cùng đi theo chủ nhân.
Đến tối, bọn họ mới biết - "Không muốn đi cũng phải đi" là có ý gì.
Kỳ sơn Ôn thị lấy lý do các thế gia khác không biết cách giáo dục, bỏ bê
người tài, yêu cầu các nhà trong ba ngày, mỗi gia phái phải cử đi ít nhất
mười đứa con cháu trong gia tộc đến Kỳ sơn, để bọn họ phái chuyên gia
đích thân giáo hoá.
Giang Trừng kinh ngạc: "Người Ôn gia đã nói ra câu này thật sao? Quá
vô liêm sỉ!"
Ngụy Vô Tiện: "Tự cho là vầng mặt trời sống trên đầu bách gia thôi. Ôn
gia không biết xấu hổ thế kia lại chẳng phải lần đầu. Ỷ vào gia to thế lớn,
hồi năm ngoái đã bắt đầu không cho phép những gia tộc khác săn đêm, đoạt
biết bao nhiêu con mồi của người khác, chiếm hết bao nhiêu là địa bàn."
Giang Phong Miên ngồi trên chiếc ghế đứng đầu, nói: "Cẩn thận lời nói.
Ăn cơm."
Bên trong phòng chỉ có năm người, ngồi tách ra, trước mỗi người đều đặt
một cái án nhỏ hình vuông, trên án là vài đĩa cơm canh. Ngụy Vô Tiện cúi
đầu đụng đụng chiếc đũa, bỗng dưng bị người khác kéo kéo góc áo. Quay
mặt sang, chỉ thấy Giang Yếm Ly đưa sang một cái đĩa nhỏ, trong đĩa là
mấy hạt sen đã lột sẵn, ú ú trắng trắng, tươi ngon chắc mẩy.
Ngụy Vô Tiện nói nhỏ: "Cảm ơn sư tỷ."
Giang Yếm Ly cười khẽ, gương mặt kia vốn rất thanh đạm, thoáng chốc
có thêm vài phần sắc màu sinh động. Ngu Tử Diên lạnh lùng thốt: "Còn ăn
gì mà ăn, vài hôm nữa đến Kỳ sơn, không biết có cơm cho tụi nó ăn không
nữa, không bằng nhân dịp này bắt đầu để bụng chịu đói vài bữa, tập quen
dần đi!"