MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 69

Người đến toàn thân đầy ánh trăng như sương, lưng đeo một cây cầm cổ.

Thân cầm hẹp hơn loại đàn cổ bình thường, toàn thân đen nhánh, màu gỗ
nhu hoà. Trong một thoáng đi sát qua, Ngụy Vô Tiện không biết là vô tình
hay cố ý đối mặt với y trong giây lát.

Trên trán nam tử này thắt một dải lụa hoạ tiết mây, màu da trắng nõn,

như mài như đẽo, cực tuấn cực nhã. Màu sắc của đôi mắt hết sức nhạt,
trông như lưu ly, khiến ánh mắt của y có vẻ quá mức lạnh lùng. Nét mặt
vẫn một vẻ nghiêm nghị. Gần như cứng nhắc, dù là nhìn cái bản mặt trát
phấn tùm lum dày cộm đầy buồn cười của Ngụy Vô Tiện, cũng không chút
gợn sóng.

Từ đầu đến chân, không nhiễm một hạt bụi, cẩn thận tỉ mỉ, không tìm

đâu được chỗ nào sơ hở mất lễ nghi.

Dù là như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn bật ra ba chữ lớn:

"Mặc đồ tang!"

Đúng thật là mặc đồ tang. Dù tu chân giới có thổi phồng đồng phục của

Lam gia đến mức hoa bay phấp phới, được các nhà bình chọn công nhận là
đồng phục dễ coi nhất, tâng bốc Lam Vong Cơ thành mỹ nam tử có một
không hai trăm năm khó gặp một lần, hắn cũng chịu không nổi cái bản mặt
khổ đại cừu thâm cứ như vợ chết ấy.

Năm xui tháng rủi, oan gia ngõ hẹp. Phúc vô song chí, hoạ bất đơn hành.

Đã tới là tới cả hai!

Lam Vong Cơ không nói lời nào, mắt nhìn thẳng, lẳng lặng đứng đối

diện Giang Trừng. Giang Trừng đã được coi là nam tử tuấn mỹ hiếm thấy,
vậy mà đứng mặt đối mặt với y lại thua kém nhiều chỗ, xốc nổi thì hơn vài
phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.