MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 724

hắn luôn cảm thấy, nếu không có chuyện của Ngụy Vô Tiện, có lẽ việc sẽ
không xảy ra nhanh đến vậy, biết đâu vẫn còn chỗ hở để cứu vãn.

Chính điểm này khiến người ta đau khổ ôm tâm lý may mắn, khiến lòng

hắn ngập đầy hối hận và lửa giận không nơi trút bỏ, ruột gan như đứt thành
từng khúc.

Lúc sắc trời mờ sáng, Giang Trừng đã gần như dại ra.

Một đêm này, hắn thế mà ngủ được gần giấc. Một là quá mệt mỏi, lại

thêm khóc đến rã rời, bất giác mê man ngủ thiếp đi. Hai là vẫn ôm mong
đợi rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, không thể chờ đợi được nữa mà hi
vọng sau khi tỉnh dậy, mở mắt ra, sẽ phát hiện bản thân vẫn còn nằm trong
phòng mình ở Liên Hoa Ổ. Cha ngồi trong sảnh đường đọc sách lau kiếm.
Mẹ lại đang nổi nóng than phiền, quở trách Ngụy Vô Tiện. Chị ngẩn người
ngồi xổm trong phòng bếp, vắt hết óc nghĩ xem hôm nay làm món gì. Các
sư đệ không chăm chỉ làm bài tập buổi sớm, cố sức chạy nhảy khắp nơi.

Chứ không phải sau một đêm bị gió lạnh thổi, tỉnh lại trong bụi cỏ dại

với cái đầu đau như sắp nứt, phát hiện mình vẫn co ro sau dốc núi nhỏ
hoang vu hẻo lánh.

Ngụy Vô Tiện cử động đầu tiên.

Hắn đỡ hai chân mình, gắng gượng đứng dậy, nói với giọng khàn khàn:

"Đi thôi."

Giang Trừng không nhúc nhích. Ngụy Vô Tiện thò tay kéo hắn, nói lại:

"Đi thôi."

Cuống họng hắn khàn đặc, Ngụy Vô Tiện nói: "Đến Mi sơn Ngu thị, đi

tìm sư tỷ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.