MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 814

không hăng hái lên nổi, chỉ có miệng nói không ngừng, dường như muốn
một lần xả hết phần mười ba năm qua chưa nói đủ. Lam Vong Cơ tuy lời ít
ý nhiều nhưng có hỏi cũng sẽ đáp. Càng đi càng khiến người ta có một loại
ảo giác rằng đây là đang trên đường đi du lịch.

(*hương = nông thôn, dã = hoang dã. **

插科打诨 - thành ngữ, nghĩa QT

dịch là nói chêm chọc cười)

Một hoàng hôn nọ, Ngụy Vô Tiện nói: "Khát nước."

Cách đó không xa có một hộ nông gia, bên ngoài có rào giậu, trong giậu

còn có tường đất quây thành sân trong. Lam Vong Cơ nói: "Xin nước."

Hai người xuyên qua hàng giậu đi tới cửa hộ nông gia. Mở cửa gỗ có dán

tranh Tết ra. Ngụy Vô Tiện mè nheo một hồi không dám đi vào, Lam Vong
Cơ nói: "Không có chó."

Ngụy Vô Tiện lập tức mạnh mẽ tiến bước qua cửa.

Gọi vài tiếng, chủ nhà đi vắng, gà con đầy sân. Cạnh tường đất có một

cây rơm thật cao cắm một cái cào. Giữa sân đặt một tấm bàn gỗ làm thủ
công, trên bàn là một xô đậu chưa lột hết.

Bên cạnh bàn chính là một miệng giếng, Ngụy Vô Tiện đi tới đang chuẩn

bị thả gáo gỗ xuống, tiếng bước chân đã truyền đến từ ngoài tường. Hai
người một trước một sau, hẳn là chủ nhà, về đến.

Vốn không cần phải kinh hãi, thản nhiên thừa nhận mình là người qua

đường khát nước là được, nhưng Ngụy Vô Tiện làm nhiều việc xấu, lén la
lén lút quen rồi, vừa nghe tiếng bước chân xong lập tức ôm Lam Vong Cơ
nhào vào đống rơm rạ.

May sao Lam Vong Cơ là người trầm ổn bình tĩnh, nên mới không bị hắn

bất thình lình vồ một cái vồ đến kêu ra tiếng. Hắn hiển nhiên không hiểu tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.