MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 815

sao phải trốn, Ngụy Vô Tiện cũng chợt nghĩ ra: "Đúng vậy, tại sao chúng ta
phải trốn? Thôn dân nơi hương dã này cũng sẽ không nhận ra chúng ta
được. Cho dù có nhận ra thật*, bọn họ cũng vô phương bắt chúng ta thế
nào được chứ?"

(* ở đây còn một cụm từ

血霉 - huyết - môi tức máu - nấm/mốc, có thể

là một từ lóng mạng TQ, mình k biết nghĩa nên k cho vào. Bạn nào có biết
xin giải thích giùm)

Thế nhưng hắn nhào tới cú này, cả người đè Lam Vong Cơ trên đống rơm

mềm mại, cái tư thế nửa cường bách kiểu này làm hắn tự dưng nảy sinh
một loại cảm giác hưng phấn quỷ dị, bèn dứt khoát khỏi đứng dậy, giả vờ
kín đáo giơ ngón trỏ ý bảo Lam Vong Cơ chớ có lên tiếng. Thấy vậy, Lam
Vong Cơ lại cũng yên ổn bất động.

Ngụy Vô Tiện thong thả thong thả nằm trên người hắn, lòng lại dạt dào

mừng trộm không sao tả nổi.

Trong viện truyền đến tiếng ghế gỗ xô đẩy, hai người chủ hộ nông gia

hình như ngồi xuống bên cái bàn gỗ nhỏ. Một giọng nữ nói: "Nhị ca ca, đưa
ta bế đi."

Nghe được tiếng "Nhị ca ca", Lam Vong Cơ ngẩn người, Ngụy Vô Tiện

đầy ý cười mà nháy nháy mắt trái với Lam Vong Cơ. Vừa khéo, một người
chủ hộ nông gia này thế mà cũng là một "Nhị ca ca" !

Lam Vong Cơ nghiêng đầu qua chỗ khác. Lòng dạ Ngụy Vô Tiện chợt

mềm nhũn, hận không thể nhoài người tới bên tai hắn, không nghe không
tha mà kêu mười mấy hai mấy tiếng "Lam Nhị ca ca", có không nên kêu
hắn cũng không kiềm chế mà kiềm chế cũng không nổi.

Lúc này, một giọng nam nói: "Ngươi lột đậu là được rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.