MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 840

Ngụy Vô Tiện: "Đúng, còn sống là tốt."

Đi lên trên nữa, nghênh đón họ là một vài phòng ốc đổ nát.

Đa số những căn phòng này đều rất nhỏ, cấu trúc đơn giản, thậm chí thô

sơ, vừa nhìn đã biết là người thường vội vã ở ngoài dựng nên. Có cái đã bị
đốt cháy đến độ chỉ còn lại cái khung, có cái sụp nguyên cả căn về một
phía, cái bảo tồn hoàn hảo nhất, thì cũng đã bị vỡ nát hết nửa bên. Cái nào
cái nấy đều như u linh áo quần rách rưới, ngắc ngoải chịu gió thổi mưa dầm
mười mấy năm không người chăm sóc, lặng im quan sát người từ dưới núi
lên đây.

Từ sau khi lên núi, bước chân của Ôn Ninh vẫn hết sức nặng trĩu, lúc này

đây, hắn đứng trước một gian nhà, bước chân không di chuyển nữa.

Bởi vì, đây là một gian nhà do chính tay Ôn Ninh dựng nên.

Trước khi hắn rời khỏi, gian nhà này vẫn còn vẹn toàn. Tuy đơn sơ

nhưng lại là một nơi tốt đẹp để che mưa chắn gió, là nơi mà người hắn quý
trọng, người mà hắn quen biết ở lại.

"Cảnh còn người mất", tốt xấu gì vật vẫn còn đó, nhưng trong hoàn cảnh

này, ngay cả nhìn vật nhớ người, cũng không thể làm được.

Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng nhìn nữa."

Ôn Ninh: "... Ta đã nghĩ tới từ lâu rồi. Chẳng qua chỉ muốn xem thử, có

thứ gì còn lại không thôi..."

Lời còn chưa dứt, trong gian nhà đổ nát, bỗng nhiên có bóng người lắc lư

đứng dậy.

Bóng người này nhắm hướng ngoài phòng mà lảo đảo đi tới, một nửa

khuôn mặt thối rữa lộ dưới ánh nắng nhạt. Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái, bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.