Bỗng nhiên, một thiếu niên ngồi dưới đất nói: "Ta nói này, lúc đó ngươi
không nên chỉ đâm hắn một kiếm, sao ngươi không dứt khoát kéo cổ hắn
xuống luôn?"
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng Phục Ma điện lại hết sức trống trải, vừa mở
miệng ra là ong ong vọng về, căn bản chẳng cần nghe trộm cũng có thể rõ
rõ ràng ràng. Nghe tiếng, lúc này Ngụy Vô Tiện mới chú ý tới, thiếu niên
vẻ mặt lạnh lẽo nặng trĩu ở bên cạnh tên con cháu kia, chính là Kim Lăng!
Kim Lăng không hề liếc mắt nhìn gã lấy một cái, cúi đầu im lặng.
Một thiếu niên sợ hãi nói: "Bọn chúng đi đã gần hai ngày rồi... rốt cuộc
chúng muốn gì đây? Muốn giết hay muốn lóc thịt... hay cho một cái thống
khoái."
Tên con em lên tiếng đầu tiên kia nói: "Còn thế nào nữa? Chắc chắn là
muốn làm như với Ôn gia trong hồi trận Xạ Nhật ấy, luyện chế chúng ta
thành con rối xác của hắn, lại dùng chúng ta đối phó với người nhà của
chúng ta, khiến bọn họ không xuống tay được, để họ tự giết lẫn nhau." Gã
cắn răng nói: "Tà ma! Rõ là đê tiện! Thứ vô nhân tính..."
Kim Lăng bỗng lạnh lùng thốt: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Tên con cháu kia ngạc nhiên nói: "Ngươi bảo ta câm miệng? Ý ngươi là
gì đây?"
Kim Lăng: "Ý gì à? Ngươi điếc hay bị ngu thế, nghe không hiểu tiếng
người hả? Câm miệng, chính là bảo ngươi đừng có ồn ào nữa!"
Bị trói hai ngày, tên con cháu kia đã gắt gỏng cả người từ lâu, cả giận
nói: "Ngươi dựa vào cái gì bảo ta câm miệng?!"
Một giọng nói trẻ măng cũng coi như bình tĩnh khác vang lên: "Hiện
chúng ta đang bị trói ở đây, không biết tẩu thi đầy bên ngoài kia chừng nào