MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 912

Có người nói chắc nịch: "Bị cha hắn mắng thôi."

Nghe được "Cha hắn", Ngụy Vô Tiện trốn trong đám người phụt cười.

Lam Vong Cơ lập tức ngẩng đầu, phủ nhận nói: "Không phải ta."

Ôn Uyển cũng chẳng biết người khác đang bàn tán cái gì, trẻ con lúc

đang sợ hãi đều sẽ gọi người thân, Thế là hắn cũng gọi: "Ba ba! Ba ba oa
oa oa..."

Người qua đường lập tức nói: "Nghe đi nghe đi! Ta đã nói là ăn vạ mà, là

cha hắn đó."

Có đồng tình: "Có phải vì cha hắn không thương hắn nên mới khóc

không ta. Không nhìn ra nha... Cha chú thế này tuyệt tình hầy!"

Có tự cho là ánh mắt sắc bén: "Nhất định là cha, cái mũi cùng một khuôn

mà đúc ra, không chạy đi đâu được!"

Có dỗ trẻ con: "Bé con, má má con gọi kìa?"

"Đúng vậy, mẹ ở đâu rồi, cha ác như thế này, mẹ nó đâu?"

Giữa làn sóng ồn ào huyên náo, sắc mặt Lam Vong Cơ càng ngày càng

kỳ quặc.

Tội nghiệp hắn từ khi sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, mỗi lời nói mỗi

hành động đều là đoan chính của đoan chính, gương mẫu của gương mẫu,
từ trước đến nay chưa từng gặp qua tình trạng thiên phu sở chỉ kiểu này,
Ngụy Vô Tiện cười đến không ngừng ngã ngửa, mắt thấy Ôn Uyển khóc
sắp tắt thở, hắn đành phải đứng dậy, làm bộ vừa mới phát hiện hai người
bên này, kinh ngạc nói: "Í? Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ mạnh ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng

biết xuất phát từ cái tâm lý gì, Ngụy Vô Tiện lập tức tránh đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.