MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 910

Số ngày Ngụy Vô Tiện có thể xuống núi không nhiều, bởi vì hết thảy

những vật âm sát trên toàn bộ Loạn Táng Cương đều dựa vào một mình hắn
trấn áp, không thể rời quá xa, cũng không thể đi quá lâu, hắn lại là một
người bản tính hiếu động, ở nguyên một chỗ không sống nổi, không thể
làm gì khác hơn là thường thường chạy đến cái trấn nhỏ gần nhất kia mà
mua đồ ăn với dạo chơi đây đó.

Hôm đó lại đến ngày hắn xuống núi. Ôn Uyển đợi trên Loạn Táng

Cương quá lâu, Ngụy Vô Tiện sợ bà lão sức yếu để trẻ con một hai tuổi
chôn chân ở cái chỗ đó nghịch bùn, lần này liền đem hắn đi theo.

Đã tới trấn nhỏ này quá nhiều lần, Ngụy Vô Tiện đã xe chạy đường

quen, mò đến trước sạp rau lật tới lật lui, chợt cầm lên một củ, tức giận nói:
"Khoai tây này của ngươi nảy mầm nhá!"

Người bán rau như lâm đại địch: "Ngươi muốn thế nào?!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Tính rẻ chút đi."

Ôn Uyển từ đầu vẫn ôm chân hắn, Ngụy Vô Tiện đi tới đi lui mà chọn

khoai mặc cả, Ôn Uyển treo trên đùi hắn, treo một hồi thì không ôm nổi
nữa, cánh tay ngắn tũn mỏi nhừ, buông ra nghỉ một lúc, ai dè trong một lúc
này, dòng người trên đường lại xô hắn đến lảo đảo mất phương hướng.

Ôn Uyển mới hai tuổi, tầm nhìn rất thấp, đi tới đi lui, tìm không ra Ngụy

Vô Tiện chân dài giày đen, trước mắt toàn một đám chân đất quần đen bám
bụi bẩn thỉu, mỗi lúc một mờ mịt luống cuống. Đang lúc đầu óc còn choáng
váng, bỗng một phát đụng phải đùi một người.

Người nọ đi một đôi giày trắng như tuyết không vương hạt bụi nào, vốn

đã đi rất chậm, bị hắn va phải, lập tức dừng chân.

Ôn Uyển nơm nớp lo sợ ngửa mặt lên, đầu tiên thấy ngọc bội treo ở bên

hông, rồi lại thấy đai lưng thêu hoa văn mây cuộn, sau đó là cổ áo chỉnh tề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.