MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 930

Ôn Uyển thất vọng: "Tại sao ạ?"

Ngụy Vô Tiện: "Không tại sao hết. Trên đời này ai ai cũng đều có

chuyện cần làm của mình, có con đường mà mình phải đi. Nhà mình bận
rộn đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, nào có ở không mà xoay quanh người khác?
Hơn nữa lại còn là một người không quen."

Ôn Uyển cái hiểu cái không "à" một tiếng, nhìn có vẻ hơi mất mát.

Ngụy Vô Tiện một tay quắp lấy nó kẹp dưới nách, ngâm nga: "... Kệ y đi

đường Dương Quan rộn ràng náo nhiệt của y, ta đây cứ đi cầu độc mộc của
ta, đi đến tối... Đi! Đến!.... đi đến tối?"

Ngâm tới chữ "tối", hắn bỗng nhận ra, chẳng tối chút nào cả.

Con đường núi tối đen trước đây, tối nay lại rất khác.

Đường núi được quét đến sạch sạch sẽ sẽ, ngay cả cỏ dại cũng nhổ đi

không ít, bên cây treo mấy chiếc đèn lồng đỏ đỏ. Đèn lồng đều là hàng thủ
công, treo ở đầu cành, tuy tròn tròn hơi đơn sơ, nhưng lại lộ ra ánh sáng ấm
áp, rọi sáng núi rừng tối đen.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện lấy làm lạ, lắc lắc lư lư hướng lên núi mà đi.

Lúc này vào mọi ngày, hơn năm mươi người đều đã ăn cơm xong rồi

chui vào trong nhà gỗ của mình làm ổ từ lâu, nay tất cả lại tụ trong một
gian lều rộng lớn nhất kia.

Nóc căn lều ấy được chống bởi tám cây cọc gỗ, có thể chứa tất cả mọi

người, căn phòng nhỏ bên cạnh kia chính là "phòng bếp", bởi vậy nó liền
thành nhà ăn.

Ngụy Vô Tiện quắp Ôn Uyển bước tới: "Sao hôm nay lại ở đây cả thế?

Đường ở dưới lại còn treo một dãy đèn lồng nữa, có vụ gì đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.