MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 932

Những tu sĩ Ôn gia khác nên bày đũa thì lo bày đũa, nên châm trà thì lo

châm trà, chừa ghế chủ ra cho hắn. Ngụy Vô Tiện càng ngày càng thấy kỳ.

Tới tới lui lui, chẳng phải là hắn không nhìn ra, những người Ôn gia này,

thật ra đều có hơi sợ hắn.

Những người này đều từng nghe nói tới cái tiếng nguy hiểm và sự tích

điên cuồng của hắn, từng nghe nói tới thủ đoạn phát tiết có thể nói là tàn
bạo được lưu truyền rộng rãi của hắn, và cũng có tận mắt trông thấy dáng
vẻ tung thi giết người của hắn ở trận Xạ Nhật. Lúc ban đầu, Ôn lão thái thái
thấy hắn, cặp chân kia cứ run mãi thôi, Ôn Uyển cũng trốn ở sau lưng bà,
qua kha khá ngày mới dám từ từ đến gần hắn.

Sao hôm nay lại tự nhiên như thế?

Ngụy Vô Tiện nói: "Còn mấy món nữa? Ta vào lấy."

Hắn vừa muốn vào phòng bếp, bỗng dưng, có một người chui từ trong

nhà gỗ nhỏ ra, trong tay bưng một cái đĩa.

Ôn Uyển giãy khỏi bà ngoại rồi chạy vội sang, ôm lấy cẳng chân người

nọ, trong mắt lóng lánh ánh sao, hô: "Ninh thúc thúc!"

Người kia là Ôn Ninh.

Ôn Ninh với đôi mắt có con ngươi màu đen.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Da dẻ của Ôn Ninh vẫn còn là một màu trắng bệch, vẫn còn thấy chú văn

chưa chùi sạch trên cổ. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, khoé
môi Ôn Ninh giần giật, dường như muốn cười, thế nhưng cơ thịt trên mặt
đã chết cứng, kéo không lên.

Hồi lâu sau, hắn mới nói: "... Nguỵ công tử."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.