MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 967

Cái suy nghĩ này, trong ba ngày qua, từng bị hắn gạt bỏ hết lần này tới

lần khác, thế nhưng vẫn cứ xuất hiện mãi, xua đi không được.

Ôn Tình với Ôn Ninh đi rồi, có lẽ đối với chuyện này, thật ra trong lòng

hắn cảm thấy may mắn. Bởi vì, hắn không phải bối rối lựa chọn rốt cuộc
nên làm gì. Bởi vì bọn họ đã làm, đã giải quyết phiền phức này giúp hắn
xong rồi.

Ngụy Vô Tiện giơ tay tát mình một bạt tai, khẽ quát bản thân: "Nghĩ gì

vậy chứ?!"

Mặt nóng rát, cuối cùng cũng dằn được cái suy nghĩ đáng sợ ấy xuống.

Ngược lại đổi sang nghĩ, dù thế nào đi nữa, cũng phải đưa thi thể, tro cốt
của tỷ đệ hai người trở về.

Vì vậy, cuối cùng hắn vẫn chạy về hướng Đài Kim Lân.

Nếu Ngụy Vô Tiện muốn vô thanh vô tức lẻn vào một nơi, thì chẳng hề

khó. Kim Lân Đài rất yên tĩnh, vậy mà lại chẳng có sự canh gác trùng trùng
như trong tưởng tượng của hắn. Tìm khắp nơi cả buổi, cũng không trông
thấy chỗ khả nghi. Ma xui quỷ khiến làm sao, Ngụy Vô Tiện bước tới tẩm
điện phía sau Đài Kim Lân.

Như một u linh, hắn du đãng giữa tẩm điện phía sau Đài Kim Lân, gặp

người là tránh, không người thì đi. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc
đang tìm thứ gì, nên tìm thế nào, nhưng, khi tiếng khóc của một đứa trẻ
truyền đến, bước chân hắn cứng đờ, trong lòng có một giọng nói thôi thúc
khiến cơ thể hắn đi tới nơi ngọn nguồn tiếng động.

Tiếng khóc truyền tới từ nơi được xây dựng trông như sảnh đường. Ngụy

Vô Tiện im hơi lặng tiếng nấp trước cửa, nhìn vào trong thông qua khe hở
giữa cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.