lương chói tai. Chợt thấy tay Lam Vong Cơ dùng sức, phần cổ tay sắp bị y
cứ thế bóp gãy, ngón tay Ngụy Vô Tiện buông lơi, ống sáo rơi xuống đất.
Đồng thời, Ôn Ninh nghe hiểu mệnh lệnh, nhanh chóng rút lui, im hơi
lặng tiếng lẻn vào trong rừng núi u ám chỉ trong chớp mắt, biến mất không
còn tăm tích. Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ đi chặn giết Ôn Ninh, trở tay
cào y một cái.
Ai ngờ, từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ không hề để ý tới Ôn Ninh, chỉ lo
nhìn chằm chằm vào hắn. Hai người cứ ngươi lôi ta, ta kéo ngươi, mặt đối
mặt mà trừng nhau.
Ngay vào lúc này, Giang Trừng chạy tới.
Hắn ta đang ở trấn Phật Cước chịu đựng chờ kết quả, còn chưa uống
xong một chung trà, đã có người vội vàng hốt hoảng leo xuống nói thứ
trong núi Đại Phạm ghê gớm ra sao hung tàn thế nào, hắn ta không thể làm
gì khác hơn là lại xông tới, hô: "A Lăng!"
Kim Lăng chỉ suýt nữa bị hút hồn phách mà thôi, người không bị gì cả,
cố gắng đứng vững trên đất nói: "Cữu cữu!"
Thấy Kim Lăng vô sự, tảng đá lớn trong lòng Giang Trừng như được hạ
xuống, lại quát mắng: "Chẳng phải trên người ngươi có tín hiệu hay sao hả?
Đụng thứ này cũng không biết thả ra? Cậy mạnh cái gì chứ, cút sang đây
cho ta!"
Kim Lăng chưa bắt được Thiên nữ thực hồn, cũng giận: "Không phải
ngươi nói ta không thể không bắt nó hay sao? !"
Giang Trừng rất muốn tung một chưởng đập cho tiểu tử thúi này chui về
bụng mẹ nó, lại không thể tự vả vào mặt, đành phải chuyển hướng sang
đám tu sĩ ngã trái ngã phải đầy đất, châm chọc nói: "Rốt cuộc là thứ gì?
Đánh các ngươi đẹp mặt đến thế này."