MA LỰC TÌNH YÊU - Trang 305

Dạo này cô trở thành một con tin mẫu mực, không hề cho Taishi

một lý do nào để phàn nàn. Nhưng không phải do bản tính tự nhiên
của cô mà cô đơn giản là chịu đựng và chẳng làm gì cả. Chỉ vì chẳng có
gì để làm, những giải pháp của cô đều cạn cả rồi và cái nhận thức
đó, ngày càng làm tình làm tội cô, tia lửa nóng giận của nhà Malory.

Cô tức giận với Taishi vì không hề nghiêm túc chú ý đến cô, với

Warren vì cái tính ương ngạnh và sự im lặng liên tục của anh, với
Zhang vì đã lôi cô vào cái đống rắc rối này trong khi ông ta có thể
dễ dàng để cô lại đằng sau khi ông ta đã có Warren. Và cô đã trải qua
một cách im lặng, đơn thuần chấp nhận sự im ắng của Warren và
sự kiểm soát độc đoán của Zhang đối với cô.

Taishi nhận ra điều đó khi anh ta đưa tới cho cô bữa tối. Ngay

khoảnh khắc anh ta mở cửa ra, cô đoạt lấy cái bát thức ăn trong tay
anh ta, xúc lên một nắm cơm với hai ngón tay và giữ nó trước miệng.

“Tôi không đói, tên đần độn”, cô nói trước phản ứng trong đôi

mắt mở to của anh ta. “Nhưng tôi đã tìm thấy vũ khí của mình.”

“Cô sẽ ném thức ăn vào tôi?”

Cô gần như định thực hiện cái gợi ý thông minh đó. Taishi có một

giác quan vô cùng nhạy bén của tính hài hước mà không phải lúc nào
cũng dễ hiểu, luôn luôn là như vậy, nó có thể được giải thích như một
sự ngu ngốc rõ ràng. Amy đang bắt đầu nghi ngờ rằng anh ta giả
vờ ngu dốt chỉ để vô hiệu hóa sự tức giận của cô, mà thường xuyên
xảy ra và hôm nay cũng chẳng khác gì.

“Tôi đang bực mình, chẳng có gì phải nghi ngờ về chuyện đó cả”,

cô nói, giữ giọng mình nhỏ xuống. Cô không muốn Warren nghe
thấy những gì cô định làm, không phải vì anh đang nghe ngóng bên
kia bức vách, nhưng cô không định liều. “Nhưng khi mà đây có lẽ là
bữa ăn cuối cùng của tôi, tôi sẽ bỏ qua nó lần này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.