MA SÓI - Trang 135

— Đây là một trò đùa phải không? Camille hỏi.

— Giải thích cho cô ấy đi, ông Canh Đêm ra lệnh cho Soliman.

— Camille ạ, Soliman nói, chị không muốn rời cái cánh cửa chết tiệt đó

và lại đây ngồi ư? Ngồi cùng chúng tôi, như những người bạn.

— Chúng ta không phải là bạn. Chúng ta là kẻ giết người và thợ sửa ống

nước.

— Thế chị không muốn ngồi ư? Thì như giữa những kẻ giết người và thợ

sửa ống nước vậy.

— Cứ cho như thế đi, Camille nói.

Cô đóng cửa lại rồi ngồi trên chiếc ghế đẩu, đối điện với hai người đàn

ông, khuỷu tay chống bàn.

— Thế này, Soliman nói. Tôi và ông Canh Đêm, chúng tôi sẽ bám sát đít

hắn.

— Được, Camille nói.

— Nhưng để làm được điều đó, cần phải có phương tiện chứ. Chúng tôi

không thể đi bộ, phải không?

— Cứ đi như hai người muốn. Đi bộ, đi ván trượt, cưỡi cừu, việc đó thì có

liên quan quái gì đến tôi?

— Massart, Soliman nói tiếp, chắc chắn đi bằng ô tô.

— Dù sao thì cũng không phải đi bằng xe của anh ta, Camille nói. Cái xe

thùng vẫn ở nhà anh ta.

— Tên ma cà rồng đó không ngu đâu. Hắn đi bằng một cái xe khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.