MA SÓI - Trang 137

Camille nhìn họ, hết người này sang người khác, hoài nghi.

— Chị hiểu tôi hơi chậm, Soliman nói.

— Tôi không muốn hiểu cậu.

— Vậy thì tôi giải thích kỹ càng hơn cho chị.

— Để cái kỹ càng đó được yên. Tôi không muốn nghe gì thêm nữa.

— Hãy nghe này, ít nhất là hãy nghe điều này: chị lái cái xe cam nhông và

không phải bận tâm về bất cứ điều gì khác, chị hiểu không? Chỉ lái xe thôi.
Tôi và ông Canh Đêm, chúng tôi sẽ lo hết những gì còn lại. Lái xe, Camille
ạ, chúng tôi chỉ yêu cầu chị có thế thôi, lái xe. Chị sẽ mù lòa và điếc đặc.

— Và mê muội.

— Cả thế nữa.

— Nếu tôi hiểu ý chính, Camille tóm tắt lại, tôi sẽ lái xe, cậu và ông Canh

Đêm ngồi cạnh tôi để động viên tôi, chúng ta sẽ đuổi kịp Massart, tôi sẽ vô
tình đâm vào anh ta, ông Canh Đêm mổ anh ta từ cuống họng đến hòn dái,
cốt cho mọi chuyện được rõ ràng rồi chúng ta sẽ đem những mảnh thịt đến
một đồn cảnh sát và chúng ta sẽ trở về đây, ăn một bát xúp mỡ ngon lành?

Soliman bồn chồn.

— Không hẳn là như vậy, Camille ạ...

— Nhưng cũng phải nói là có phần như vậy, ông Canh Đêm kết lại.

— Hai người hãy tìm lấy một người lái xe chở súc vật, Camille nói. Ngày

thường ai lái xe đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.