MA SÓI - Trang 139

trên đường với sự nhẵn nhụi điên rồ của anh ta, đám cảnh sát bất động. Đưa
Massart về, tước móng vuốt của anh ta đi. Ừ, sao lại không nhỉ? Lái cái cam
nhông, chừng bốn chục mét khối, trên những con đường hình chữ chi. Cũng
có thể.

— Cái cam nhông ấy là loại gì? cô quay lại hỏi Soliman.

— Loại 508 D, Sol nói, dưới ba tấn rưỡi. Chị không cần có bằng lái xe tải

đâu.

Camille nhìn về phía lò sưởi, bầu không khí im lặng lại trở lại. Vậy là, lái

chiếc cam nhông ấy. Đưa Soliman và ông Canh Đêm ra khỏi nỗi giày vò,
xoa dịu Lawrence và những con sói của anh. Đẩy cái cam nhông đến tận gót
tên chuyên cứa cổ. Nực cười. Không có bất cứ một cơ may nào, thực sự là
chuyện tầm phào. Vậy thì sao? Ở lại đây, chờ tin, ăn, uống, chăm sóc những
bi kịch không được giải thích của đám chuột đồng, chờ đợi Lawrence. Chờ
đợi, chờ đợi. Buồn chán. Lo ngại. Khóa chặt cửa buổi tối vì sợ thấy Massart
xuất hiện. Chờ đợi. Camille quay lại bàn, cầm cốc lên rồi nhấp môi.

— Cái cam nhông làm tôi quan tâm, cô nói. Suzanne làm tôi quan tâm,

Massart làm tôi quan tâm, nhưng không phải là cái xác của anh ta. Tôi
mang anh ta nguyên vẹn trở về hoặc là tôi không mang anh ta về. Việc này
do hai người quyết định. Nếu tôi lái cái cam nhông, Massart sẽ nguyên vẹn
trở về, với giả thuyết là chúng ta có chút cơ hội tìm thấy anh ta dù nhỏ nhất.
Nếu không, hai người mang anh ta về dưới dạng cháo lông nếu như việc đó
làm hai người thấy thoải mái, và không có tôi.

— Ý chị là chúng ta tử tế giao hắn cho cảnh sát ư? Soliman nói với vẻ đau

buồn.

— Việc đó là hợp pháp. Bổ đôi một người ra làm hai mảnh vượt quá ranh

giới bạo lực cho phép giữa hàng xóm với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.