MA SÓI - Trang 141

— Tôi đã từng nghiền nát hàng toa tàu chứa nhện, cô nói, tôi từng phá tan

hàng trăm tổ ong và tiêu hủy tận gốc nhiều tổ kiến bằng cách vứt chúng
xuống sông với năm cân xi măng khô nhanh dưới chân. Và tôi không bàn
cãi về hình phạt tử hình với hai kẻ thoái hóa như các người. Sẽ là không, và
sẽ mãi mãi là không, ngay cả ngàn năm sau khi hai người chết.

— Hai kẻ thoái hóa ư, chị nói vậy hả? Soliman nói.

— Đó là điều cô ấy đã nói, ông Canh Đêm nói. Đừng bắt người ta phải

nhắc lại.

— Nhắc lại đi, Camille?

— Hai tên ngu ngốc, hai kẻ thoái hóa.

Sol định đứng lên thì ông Canh Đêm đặt bàn tay lên cánh tay cậu.

— Tôn trọng, Sol. Cô gái trẻ này không sai đâu. Hãy xét đến việc cô ấy

không sai. Đồng ý, ông vừa nói vừa quay lại chìa tay cho Camille.

— Không có luộc sôi chứ? Camille ngờ vực hỏi, tay không chìa ra.

— Không có luộc sôi, ông Canh Đêm trả lời giọng trầm, tay hạ xuống.

— Không có luộc sôi, Soliman nhắc lại, vẻ miễn cưỡng.

Camille gật đầu.

— Khi nào thì ta lên đường? cô hỏi.

— Ngày mai chôn mẹ tôi. Ta sẽ lên đường vào buổi chiều. Buteil sẽ chuẩn

bị cam nhông cho chúng ta. Sáng mai chị đến đi.

Hai người đàn ông đứng dậy, Soliman thì uyển chuyển, ông Canh Đêm thì

rất cứng nhắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.