MA SÓI - Trang 183

vợ họ làm họ ngạc nhiên đến mức không còn nhìn được rõ những gì còn lại
trên trái đất nữa. Chính vì vậy mà ngày nay cánh đàn ông nhìn rất kém.

Camille quay lại Soliman, có phần sửng sốt.

— Cậu ta bịa đấy, ông Canh Đêm nói, giọng hằn học và chán nản. Anh ta

bịa ra những câu chuyện châu Phi vớ vẩn để giải thích về thế giới. Chúng
chẳng giải thích được điều gì cả.

— Làm sao mà biết được, Camille nói.

— Chẳng giải thích được điều gì cả, ông Canh Đêm nhắc lại. Thêm vào

đó, chúng còn làm phức tạp thêm.

— Camille, đừng có rời mắt khỏi cái xưởng xe nhé, Soliman nói. Chúng

không làm phức tạp thêm, cậu quay về phía ông Canh Đêm nói thêm. Nó
giải thích tại sao cả ba phải cùng nhìn vào một thứ. Như thế sẽ rõ hơn.

— Đó là cậu nghĩ vậy, ông Canh Đêm nói.

Đến mười giờ, không thấy một cái ô tô nào xuất hiện. Camille, lưng mỏi

rã rời, đã tự do dạo bước trên con đường nhỏ. Đến trưa thì chính ông Canh
Đêm cũng bắt đầu nản chí.

— Ta hụt mất hắn rồi, Soliman nói, giọng sầu não.

— Hắn đã đi qua đây, ông Canh Đêm nói. Hoặc hắn vẫn còn ở trên đó.

— Anh ta có thể ở hàng tuần trên đó, Camille nói.

— Không, Soliman nói. Hắn sẽ di chuyển.

— Nếu có ô tô, anh ta sẽ không bị buộc phải di chuyển vào ban đêm. Anh

ta có thể chạy xe vào ban ngày. Anh ta có thể ra khỏi cái xưởng này vào lúc
năm giờ chiều cũng như có thể chỉ ra khỏi vào mùa thu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.