MA SÓI - Trang 181

chó hôi mùi chó, tất nhiên, nhưng cô cảm thấy biết ơn nó đã nằm dài lên đôi
bốt của cô. Mà thật ra con chó tên là gì nhỉ? Inberbolt? Instertock? Quả là
lạ, nó lại có thói quen ngủ trên giày người khác.

Cô bật đèn lên, liếc nhìn đồng hồ, rồi tắt đèn đi. Mười lăm phút nữa cô sẽ

đánh thức Soliman.

Tay trái ôm con chó, tay phải cầm cốc, cô chăm chăm hướng về núi rừng,

mắt nhìn thẳng. Núi rừng, về phần nó, chẳng thèm bận tâm tới cô. Nó ngạo
nghễ không biết đến cô.

***

Trong ánh ban mai sáng mờ mờ, đoạn đường xuống Mercantour cũng

không hề dễ dàng hơn lúc lên, và cũng gần dài như vậy. Trước sáu giờ sáng
một chút, Camille, hai cánh tay và lưng đau nhức, dừng chiếc xe thùng cách
xưởng sửa xe của gã anh họ ba mươi mét, tại Loubas. Chỉ còn việc đợi
Massart hiện ra.

“Không ai thấy bóng dáng anh ta trên rừng, buổi đêm con chó cũng không

sủa. Chắc chắn Massart đã đi vòng rất xa", ông Canh Đêm giả định.

Camille xuống xe, đi ra phía sau chuẩn bị cà phê. Mắt cô hơi nhức mỏi.

Có vẻ như ông Canh Đêm đã ngáy rất nhiều trong năm tiếng đồng hồ hai
người cùng ngủ, nhưng cô không thấy phiền lắm. Thật ra thì cô cũng ngủ
khá nhiều, trên cái giường đệm lò xo, trong chiếc cam nhông như được trát
một lớp mỡ cừu ấy. Vào sáng sớm mùi cũng không mất đi là mấy. Chuyện
mùi hôi bay mất chỉ đơn giản là một giấc mơ của Buteil, một câu chuyện
ngụ ngôn, kiểu những chiếc thảm biết bay. Còn đọng lại trong cô là ký ức
một giấc mơ hãi hùng trong đêm cùng những cú va chạm của chiếc cam
nhông. Có người chạm vào xe. Nhưng trên chiếc xe thùng, đồ vật không
suy chuyển, còn Soliman đứng gác cách xe hai mươi bước, thì không nhìn
thấy gì cả. Interlook lại càng không, dù tên nó là thế nào đi nữa. Có thể ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.