MA SÓI - Trang 179

Anh nhấc cành cây lên khỏi mặt nước, hỏi giờ cái đồng hồ bên trong cơ

thể mình. Khoảng giữa tám giờ hai mươi và tám giờ rưỡi. Anh quên nghe
đài vào lúc tám giờ.

Vậy là anh không có tin gì của con sói khổng lồ.

Anh đặt cành cây lên bờ, lẫn trong đám cỏ. Có thể ngày mai anh sẽ thấy

hài lòng khi tìm lại được nó, ai mà biết được, ai có thể nói gì trước được.
Đó là một cành cây dài, chắc chắn, rất tiện cho việc thanh thản tranh luận
với dòng sông. Anh đứng dậy, lơ đãng phủi cỏ khỏi quần. Anh sẽ đi ăn gì
đó trong thành phố, tìm lại tiếng ồn, đám dông, có thể, nếu may mắn, thì
gặp một bàn người Anh. Anh lắc đầu. Anh hơi tiếc đã bỏ qua con sói lớn.

***

Ngồi khoanh chân trên tảng đá phẳng với con chó nằm bên cạnh đôi ủng,

Camille nhìn màn đêm bao phủ Mercantour. Ánh mắt cô dõi theo đến đâu
thì ở đó núi rừng dựng lên từng khối đen dày đặc, hùng vĩ, vô vọng đến đó.

Sớm hay muộn cũng sẽ phải đi ra khỏi rừng. Sớm hay muộn Massart cũng

phải rời khỏi lớp vỏ bảo vệ anh ta. Không nghi ngờ gì cả. Giả thuyết về cái
gara ở Loubas khá thú vị. Nhưng cũng có thể bọn họ đã sai lầm. Có thể
Massart không theo một con đường nào, cũng không tìm một cái ô tô nào.
Có thể anh ta mãi mãi bị chôn vùi trong Mercantour. Giờ đây khi thấy trước
mắt mình là vùng đất hoang vu rộng lớn như thuở hồng hoang này, Camille
nghĩ điều đó là hoàn toàn có thể. Bảy mươi cây số núi đá và rừng gần như
nguyên sinh, không biết sẽ là bao nhiêu nếu tính hết những đoạn dốc lên,
dốc xuống, những sườn núi và những đoạn đường nhỏ khác? Gấp một trăm
lần thế, một ngàn lần thế. Đó là một thế giới vô tận và trống trải đối với
Massart, nơi anh ta chỉ việc giương móng vuốt để lấy nước, thịt và nạn
nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.