MA SÓI - Trang 177

Chương 16

Đ

ến Avignon vào tối hôm trước, Jean-Baptiste Adamsberg đã tìm thấy

một góc lý tưởng ở bờ bên kia sông Rhône để thả cho ý nghĩ của anh trôi
bập bềnh. Dù ở đâu thì một kiểu gần như bản năng chủ đạo cũng cho phép
anh tìm thấy những xó xỉnh cần thiết cho sự sống sót của mình. Vậy nên
không bao giờ, mỗi khi đi xa, anh phải nghĩ về việc mình sẽ đến đâu. Anh
biết anh sẽ tìm thấy. Những xó xỉnh của sự sống sót đó đều khá giống nhau,
cho dù địa hình, khí hậu, hệ thực vật, có thế nào chăng nữa, dù là ở đây,
Avignon, hay là ở đầu kia thế giới. Chỉ cần tìm thấy một địa điểm đủ quang
đãng, đủ hoang sơ, đủ kín đáo để tâm trí anh có thể căng lên mà không bị
gò bó, nhưng cũng phải đủ khiêm nhường để ta không bị buộc phải nhìn
ngắm nơi ấy, nói rằng nơi ấy đẹp. Những khung cảnh đẹp đến sững sờ rất
ảnh hưởng tới việc suy nghĩ. Ta buộc phải chú ý đến chúng, không dám
ngồi lên mà không ít nhiều vì nể.

Adamsberg ở cả ngày trong đồn cảnh sát tỉnh Avignon để bủa vây tay

thương gia ngoan cố, anh rể của gã thanh niên bị ám sát ở phố Gay-Lussac.
Cảnh sát trưởng vẫn chưa hạ màn trò chơi của anh, còn quá sớm. Anh dẫn
dắt tay thương gia vào một cuộc nói chuyện trôi chảy, nhẹ nhàng, làm gã đi
chệch đường nhiều hơn gã tưởng, như một chiếc ca nô nhẹ nhàng rời bến
trên từng đợt sóng. Và đến khi gã nhìn lại thì, đã quá muộn, đã quá xa, gã
không quay lại bờ cát được nữa. Adamsberg luôn tiến hành như vậy mỗi khi
có một cuộc hỏi cung khó khăn, áp dụng cái phương pháp quyến rũ mà anh
không thể trình bày, không thể gọi tên, ngay cả khi một đồng nghiệp thân
thiết như Danglard hỏi anh về những khái niệm sơ đẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.