MA SÓI - Trang 176

Ý nghĩ bất chợt về việc Camille có thể cởi áo vest, quần bò và đôi ủng

khiến bụng cậu quặn lại. Cậu hình dung ra cô tắm rửa trong con suối, chỉ
cách đó năm mươi mét, nhợt nhạt trong bóng đêm, yếu đuối hơn vì ở trần.
Không có ủng, không có áo vest, không có áo phông và không có xe cam
nhông, đối với cậu, Camille trở nên dễ bị tổn thương như thể tảng đá bảo vệ
cô đột ngột chuyển chỗ. Tước vũ khí, nghĩa là có thể lại gần. Đâu có nhiều
nhặn gì đâu, năm mươi mét.

Gần như có thể lại gần. Tất cả, và luôn luôn là vậy, nằm trong cái gần như

đó. Nếu ta đi qua cái khoảng cách năm mươi mét ngăn cách ta với cô gái ở
trần trên con suối mà không phải lo nghĩ gì, và cô gái ở trần vui mừng khi
gặp ta, thì không ít vấn đề trên trái đất này sẽ được đơn giản hóa. Nhưng sự
việc đâu có diễn ra như vậy. Không bao giờ. Cái khoảng cách năm mươi
mét cuối cùng đó là cả một sự phức tạp không thể tưởng tượng nổi, vào lúc
khởi hành, khi đến đích, ở cả quãng giữa. Không có gì ổn cả.

Camille đi qua trước mặt cậu, khăn tắm vắt vai. Soliman, quần áo nghiêm

chỉnh ngồi dưới đất, tay bó quanh gối.

Gần như có thể lại gần. Năm mươi mét phức tạp nhất trên thế gian này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.