MA SÓI - Trang 174

— Không sao đâu, Camille trả lời.

— Ta không có súng, ông Canh Đêm vừa nói vừa ném cái nhìn hiềm thù

về phía Camille. Ta sẽ làm gì nếu thấy hắn?

— Hắn sẽ không đi đường đèo, Soliman nói. Hắn sẽ đi một con đường

mòn tách biệt. Ta chỉ có thể hy vọng sẽ thoáng nhận ra hoặc nghe thấy hắn.
Trong trường hợp đó, khoảng một tiếng sau đến Loubas đợi hắn ta sẽ biết.

Ông Canh Đêm dựa vào cây gậy to lớn của mình để đứng dậy và gập cái

ghế gấp bằng vải lại rồi kẹp nó vào nách.

— Tôi để con chó lại cho cô, cô gái trẻ ạ, ông nói với Camiỉle. Interlock

bảo vệ phụ nữ.

Ông bắt tay cô, người thẳng dơ, như những đối tác rời nhau sau trận đấu,

rồi trèo lên cam nhông. Soliman liếc nhìn nghi ngờ và đi theo ông.

— Này, cậu vừa trèo lên xe sau ông vừa nói. Đừng có ở truồng mà ngủ

nhé.

Ông đã nghĩ đến chuyện đó chưa? Đừng có ngủ truồng.

— Sol, giường tôi tôi muốn làm gì thì làm chứ. Mẹ kiếp.

— Ông không phải sẽ nằm đắp chăn, mà sẽ tơ hơ ra trên giường, ở trong

cái xe thùng này nóng đến phát ngốt.

— Thế thì sao?

— Rồi chị ấy sẽ phải đi qua chỗ ông để vào ngủ. Chị ấy không bị buộc

phải nhìn thấy ông ở truồng.

— Còn cậu thì sao? ông Canh Đêm nghi ngờ hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.