MA SÓI - Trang 172

Một giờ sau, Camille nhập hội với hai người đàn ông đang ăn tối bên

ngoài, trên ghế gấp, phía hai bên hòm gỗ. Ngày tắt dần. Cô đưa mắt nhìn ra
xung quanh, đỉnh núi và thông trùm kín đến tận chóp những điểm tụ.
Không một xóm nhỏ, không một mái nhà, không một bóng người di chuyển
trong cái lãnh thổ của sói này. Đúng lúc ấy hai người đi xe đạp đạp qua con
đường đèo.

— Thế đó, cô nói, chỉ có chúng ta thôi.

— Chúng ta có ba người, Soliman nói, tay chìa cho cô một cái đĩa.

— Cộng thêm Ingerbold, Camille nói.

— Interlock, Soliman chỉnh lại. Máy may vải sợi.

— Phải, Camille nói. Tôi xin lỗi.

— Chúng ta có bốn người, ông Canh Đêm sửa.

Ngồi thẳng lưng trên ghế đẩu, ông vươn cánh tay về phía núi rừng.

— Chúng ta, và hắn, ông nói. Hắn ở phía kia. Hắn tự chôn vùi, hắn chờ

đợi. Một giờ nữa, ngay khi trời tối, hắn sẽ lên đường, cùng lũ thú vật của
hắn. Hắn đi kiếm thịt, cho lũ thú và cho hắn.

— Ông cho rằng hắn ăn cả thịt cừu bị giết ư? Soliman hỏi.

— Chắc chắn là ít nhất hắn cũng uống máu, ông Canh Đêm khẳng định.

Ta quên lấy rượu rồi, ông nói thêm ngay sau đó. Sol, lấy rượu ra đây. Tôi
chuẩn bị sẵn cả thùng, sau cái bạt che nhà vệ sinh ấy.

Soliman quay lại cùng một chai rượu trắng không có nhãn. Ông Canh

Đêm giơ nó ra trước mắt Camille.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.