MA SÓI - Trang 173

— Rượu làng, ông vừa giải thích vừa lôi cái mở rượu ra khỏi túi, rượu

trắng làng Saint-Victor. Không thể mang đi đâu. Nó giữ ta sống, như một
phép màu. Tốt chân, tốt mông, tốt mắt. Ta không cần gì khác ngoài nó cả.

Ông Canh Đêm đưa cái chai lên môi.

— Ở đây, ông không còn là một ông lão chăn cừu già cô độc, Sol vừa nói

vừa chìa tay cho ông. Ông có bạn đồng hành. Đừng có uống một cách tởm
lợm như vậy. Kể từ tối nay, ta uống vào cốc.

— Dù sao thì tôi cũng sẽ cho mọi người uống cùng mà, ông Canh Đêm

nói.

— Vấn đề không phải vậy, Soliman nói. Ta uống vào cốc.

Chàng thanh niên đưa một cái cốc cho Camille, cô chìa cốc cho ông lão.

— Cẩn thận đấy, ông Canh Đêm vừa nói vừa rót rượu, nó bẫy người đấy!

Loại rượu đó có vị khác thường, ngòn ngọt, hơi nổi bọt vì bị hâm nóng

trong xe cam nhông. Camille không thể xác định được liệu nó sẽ làm cho
họ tươi tỉnh lại trên suốt chặng đường hay nó sẽ hạ gục họ trong vòng ba
ngày tới. Cô chìa cốc ra để xin thêm đợt hai.

— Bẫy người, ông Canh Đêm vừa nhắc lại vừa giơ một ngón tay lên.

— Chúng ta sẽ thay nhau gác, Soliman vừa nói vừa lấy tay chỉ một đỉnh

núi lởm chởm bên phải họ. Ta canh hết cả dãy núi. Camille canh đợt đầu
cho đến mười hai rưỡi đêm, rồi đến tôi. Tôi sẽ đánh thức mọi người dậy vào
năm giờ kém mười lăm.

— Cô gái trẻ cần được ngủ, ông Canh Đêm nói. Ngày mai cô ấy phải đi

xuống hết ngọn núi.

— Đúng vậy, Soliman nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.