MA SÓI - Trang 175

— Tôi cũng vậy, Soliman trịnh trọng nói. Tôi sẽ mặc cái gì đó.

Ông Canh Đêm thở dài, ngồi lên cạnh giường.

— Nếu cậu thích vậy, ông nói. Cậu là một gã khá phức tạp hóa vấn đề, Sol

ạ. - Không biết cậu học được những cách thức đó ở đâu.

— "Văn minh", Sol nói.

Ông Canh Đêm làm một động tác ngắt lời.

— Ngậm miệng cậu và cái từ điển chết tiệt lại hai phút đi.

Soliman xuống xe. Cách đó vài mét, Camille, đứng thẳng, chăm chú nhìn

chân trời đang tối dần. Dáng cô đứng nghiêng, tay thọc trong túi quần sau.
Đường nét mặt cô trong suốt, cằm rõ nét, cổ thanh thoát, tóc thẫm màu xén
ngang gáy. Cậu luôn thấy cô tinh tế, thuần khiết, gần như hoàn hảo. Ý nghĩ
ngủ gần cô làm cậu xao động. Trước khi đi cậu không nghĩ đến điều đó.
Camille là người lái xe, và Soliman không giây phút nào nghĩ sẽ ngủ với
người lái xe. Nhưng khi xe dừng, Camille chấm dứt việc là người lái xe để
trở thành một phụ nữ ngủ cách ta hai mét, đơn giản cách ta qua một tấm bạt,
và một tấm bạt, nó không là gì cả. Nhưng việc một phụ nữ như Camille ngủ
cách ta hai mét thì quả là to lớn.

Camille quay đầu lại.

— Cậu có biết quanh đây có nước hoặc cái gì đại loại như thế không? cô

hỏi.

— Chị muốn bao nhiêu cũng có. Cách đây năm mươi mét về phía bên trái

có một con suối và một hồ nước. Trong khi chị ngủ thì chúng tôi tắm ở đó.
Chị ra đó đi trước khi trời trở lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.