MA SÓI - Trang 197

Chương 17

Đ

ể đến được Sautrey, Camille phải lái cái xe thùng leo lên một con đèo

mới. Nhưng đường đi ít hiểm trở hơn, rộng rãi hơn, thẳng hơn, các đoạn
ngoặt rộng hơn. Núi rừng đã rơi rụng mất những dải đất cuối cùng của vùng
Provence, mười cây số trước khi đến đèo Chữ Thập Cao, họ đi vào một
vùng sương mù lạnh lẽo và phủ đầy mây trắng như bông. Soliman và ông
Canh Đêm đi vào vùng đất lạ và họ xem xét nó với vẻ vừa quan tâm vừa
thù ghét. Tầm nhìn bị hạn chế nên chiếc cam nhông tiến từ từ. Ông Canh
Đêm ném từng cái nhìn kiêu kỳ vào những mái nhà dài và thấp, như bị bẹp
dí dưới sườn dốc mờ mờ thoai thoải. Camille đi qua con đèo vào lúc bốn
giờ và nửa giờ sau thì đến Sautrey.

— Hàng đống củi, hàng đống củi, ông Canh Đêm làu bàu. Họ làm cái quái

gì với từng ấy củi?

— Họ đốt củi sưởi gần như quanh năm, Camille nói.

Ông Canh Đêm lắc đầu, với vẻ thương hại và không hiểu nổi.

***

Trước tám giờ tối một chút, ông chủ quán cà phê ở Sautrey quay một vòng

khóa quán. Một con chó lớn có bộ lông ngắn lẩn quẩn dưới chân ông ta. Họ
đi ăn tối.

— Mày thấy không, hả chó, ông ta nói, một cô gái như thế mà lái xe cam

nhông là không bình thường chút nào. Và rồi cũng sẽ không mang lại điều
gì hay ho đâu. Còn hai tên ngốc đi theo cô ta nữa, mày không nghĩ rằng họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.