MA SÓI - Trang 235

là khi Camille lại chọn một gã điển trai, cô xứng đáng được hưởng điều đó.
Liệu Camille có sang Canada không, đó lại là một việc khác.

Anh nhìn thấy khối đen của cái xe thùng xuất hiện rồi mở cửa ô tô ra và

nháy đèn pha hai lần. Chiếc cam nhông ầm ĩ đỗ lại phía phần đất thấp hơn,
đèn xe vụt tắt. Soliman và ông Canh Đêm ngủ ngồi phía trước xe. Camille
lay cậu thanh niên dậy rồi nhảy xuống đường. Soliman đến lượt mình cũng
nhảy xuống, hơi ngơ ngác, sau đó đỡ ông Canh Đêm xuống từng bậc.

— Đừng có ôm tôi như thế, mẹ kiếp, ông Canh Đêm la lên.

— Tôi không muốn ông ngã, ông già ạ, Soliman nói.

— Bọn em không có gì khác ngoài cái xe thùng này hay sao? Adamsberg

hỏi Camille. Để đi du lịch à?

Camille lắc đầu.

— Em quen với nó rồi.

— Anh hiểu, Adamsberg đáp. Anh rất thích mùi này.

Mùi trên núi Pyrénées cũng như vậy. Chính là mùi cừu. - Em biết,

Camille đáp.

Ông Canh Đêm nheo mắt lại trong bóng tối, nhìn bộ dạng viên cảnh sát

khá lâu. Đây ít ra cũng là một gã, một gã duy nhất, không than phiền về mùi
cừu của cái xe thùng. Cái gã đó, cùng với khuôn mặt nổi khối không có vẻ
gì mưu mô, gã đó có lẽ xứng đáng được ta nói chuyện. Ông đi vòng qua
chiếc cam nhông, gọi Adamsberg bằng một cử chỉ hống hách.

— Ông ấy cho gọi anh, Camille bình luận.

Adamsberg tiến lại gần ông lão chăn cừu, ông chỉnh lại mũ đội đầu, hai

nắm tay bắt tréo lại trên đầu cây gậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.