MA SÓI - Trang 247

— Anh nghĩ rằng anh ta mong chúng ta nhận ra mình ư?

— Anh nghĩ trước hết hắn sẽ dẫn chúng ta đến nơi hắn muốn. Chúng ta sẽ

phải đi trước hắn.

Camille trèo lên buồng lái. Với Adamsberg mọi việc vẫn luôn vậy, ta luôn

không chắc là hiểu ra được điều gì.

Đi qua Grenoble một đoạn, núi rừng đột ngột biến mất. Ta đi vào miền đất

mở, và, sau nửa năm sống trên dãy núi Alpes, Camille cảm giác từng dãy
tường sụp đổ từ mọi phía, và cô đột ngột mất các điểm tựa cùng điểm mốc.
Cô nhìn con đập an toàn đang xa dần qua kính chiếu hậu của xe, với cảm
giác mình đang bước chân vào một thế giới rộng hoác, hoàn toàn không có
khung che chắn, nơi những mối đe dọa và những thái độứng xử không còn
đoán trước được nữa, ngay cả là của cô. Cô thấy dường như mình không
còn được trợ giúp bởi một điều gì đó chắc chắn. Ngay khi đến Tiennes, cô
sẽ gọi cho anh chàng người Canada. Giọng Lawrence sẽ gợi lại cho cô sự
bao quanh yên ổn của núi rừng.

Tất cả những thứ này chỉ dành cho một vùng đồng bằng. Cô liếc nhìn về

phía Soliman và ông Canh Đêm. Ông chăn cừu nhìn chăm chăm với vẻ sầu
thảm mảnh đất trải dài không tầm vóc và không giới hạn, nó đang tước mất
của ông chỗ dựa cho toàn bộ cuộc đời ông.

— Phẳng quá, phải không ạ? Camille nói.

Con đường bị biến dạng, toàn bộ tôn trên xe cam nhông kêu ầm ĩ, cần phải

cao giọng thì người khác mới nghe được.

— Ngột ngạt quá, ông Canh Đêm nói bằng giọng trầm trầm.

— Từ giờ đến cực Bắc sẽ cứ thếnày mãi. Phải chấp nhận thôi.

— Chúng ta sẽ không đi đến tận đó, Soliman nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.