MA SÓI - Trang 353

— Chà, mẹ kiếp, Camille ạ, đừng có nói theo anh. Sẽ chẳng đi đến đâu cả,

nếu em cũng nói như anh.

— Càng tốt, Camille nói, nó tiện cho em. Em thấy hài lòng khi cứ như thế

này.

— Nhưng ngày kia, mọi sự sẽ khác đi. Ngày kia, sẽ không còn có lề

đường, không còn có cam nhông, không còn có phù du, không còn có tạm
bợ. Cũng không còn có cả bờ sông nữa.

— Em sẽ tạo ra chúng.

— Những bờ sông ư?

— Vâng.

— Bằng cách nào?

— Bằng cuốn Danh mục. Cuốn Danh mục có thể làm tất cả.

— Nếu em nói thế. Em sẽ làm gì với những bờ sông ấy?

— Em sẽ ra đó xem có anh không.

— Anh sẽ có mặt ở đó.

— Có thể, Camille nói.

Sáng ngày hôm sau, Camille ngồi vào sau tay lái, khởi động động cơ rồi

lùi cái xe thùng lại để quay xe trong tiếng ầm ĩ của những mảnh tôn. Đứng
thành hàng, người này cạnh người kia, lặng lẽ, là ông Canh Đêm đã đứng
thẳng lại được, với sự giúp đỡ của cây gậy, Soliman và Adamsberg thì
nghiêm trang nhìn chiếc cam nhông thao diễn. Camille đi qua con đường
liên tỉnh và lại lùi lại, đỗ dọc theo lề phải của con đường, đầu xe hướng về
phía Đông, rồi tắt máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.