MA SÓI - Trang 9

Chương 2

C

ảnh sát trưởng Jean-Baptiste Adamsberg đổ mì sợi vào rá, lơ đãng rảy

nước rồi trút tất cả ra đĩa, pho mát, cà chua, tối nay ăn vậy là được. Hôm
nay anh về muộn, sau cuộc hỏi cung một thằng nhỏ ngu ngốc kéo dài bất
tận đến mười một giờ đêm. Cũng vì Adamsberg cứ thủng thẳng, anh không
thích đối xử thô bạo với bất kỳ sự việc nào hay với bất kỳ ai, dẫu họ có ngu
ngốc đi chăng nữa. Nhưng trên hết là vì anh không muốn đối xử thô bạo với
chính bản thân mình. Tiếng ti vi được vặn nhỏ hết cỡ, chiến tranh, chiến
tranh, và chiến tranh. Anh sục sạo ầm ĩ trong hộc tủ đựng thìa dĩa bừa bộn,
lôi ra được một cái nĩa rồi đến ngồi trước ti vi.

“... sói vùng Mercantour tấn công tiếp một tỉnh trên dãy Alpes-Maritimes

từ trước đến nay vốn vẫn được coi là an toàn giờ. Lần này dư luận nói đến
một con vật có kích thước phi thường. Sự thực hay huyền thoại? Tại hiện
trường... "

Thật nhẹ nhàng, Adamsberg tiến lại gần ti vi, tay cầm dĩa, gần như đi trên

đầu ngón chân, như thể không muốn làm kinh động người tường thuật. Chỉ
một động tác thừa thôi, người kia sẽ biến ngay khỏi màn hình không kịp kể
hết câu chuyện hấp dẫn về bầy sói mà anh ta chỉ vừa mới bắt đầu. Anh vặn
to tiếng lên, lùi lại vài bước. Adamsberg yêu thích bầy sói, như người ta yêu
thích những cơn ác mộng. Bao trùm lên toàn bộ thời thơ ấu gắn với vùng
núi Pyrénées của anh là giọng nói của những người già kể về trường ca
những con sói cuối cùng của nước Pháp. Năm lên chín tuổi, khi băng qua
núi vào ban đêm lúc bị cha sai đi kiếm củi vụn, mà không bàn cãi gì, anh
tưởng như nhìn thấy những đôi mắt vàng rực dõi theo mình dọc con đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.