MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1007

Diệp Vọng bây giờ dường như không còn giống trước đây nữa, tuy

rằng vẫn còn cái nét anh tuấn hơn người. Nhưng Nguyên khí nội liễm, khí
chất trở nên cực kỳ tầm thường. Nếu không phải là người quen biết của
hắn, thực sự khó mà tin được hắn là một cái siêu cấp thiên tài.

Nheo mày nhìn theo hướng chỉ của sư đệ mình, hắn trông thấy ba

huynh đệ Hoàng Thiên, điệu bộ có chút bất ngờ. Có lẽ bản thân hắn cũng
không thể ngờ được, hai tên tạp vụ bần hàn trước kia lại thay đổi kinh
người như thế, đến cả sư đệ của mình cũng không phải là đối thủ. Nhất là
Hoàng Thiên, tên phế vật trong mắt của hắn, lúc này lại như trở thành một
người khác, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu.

Tất nhiên lời nói của tên kia không chỉ khiến mình Diệp Vọng chú ý,

mà mấy người xung quanh cũng không ngoại lệ. Một tên thanh niên ngồi
đối diện quét ánh mắt qua, nhìn thấy trang phục của ba người Hoàng Thiên
thì không khỏi bật cười, khinh thường nói:

- Chỉ là ba tê nhà quê mà thôi. Chúng đắc tội với Diệp Minh sư đệ ư?

Cái giọng điệu này quả thực quá mức là kiêu ngạo, khiến cho tên thiếu

niên tên Diệp Minh có chút khó chịu. Ba tên nhà quê ư, ngươi cứ thử đụng
tới chúng xem có bị ăn đòn không? Chỉ là hắn cũng biết thân phận của kẻ
này, đâu dám phản bác gì, chỉ thấp giọng trả lời:

- Vâng! Bọn hắn và ta có chút mâu thuẫn.

Thấy thái độ của Diệp Minh, tên thanh niên kia cười ha hả:

- Diệp Minh sư đệ có vẻ không được tự tin a! Có cần ta cho người gọi

chúng tới đây xin lỗi sư đệ không?

Diệp Vọng nhàn nhạt cười, liếc qua vẻ mặt của Diệp Minh một cái,

sau đó mới nói với tên thanh niên kia:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.