MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1157

thiếu niên Bạch Gia ưa thích thứ dơ bẩn, giống như loài lợn thích rúc bùn.
Mà chẳng phải chính hắn cũng đang mặt dày tranh đoạt thứ kia sao, nói
như vậy chẳng phải cũng tự chửi bản thân ư?

Chỉ là bọn họ đâu biết được rằng, trong lòng tiểu hòa thượng đang

nghĩ, nó tranh giành thứ này là vì mục đích cao cả, không giống như lũ
người kia, tranh giành là vì mục đích cá nhân, vì ham muốn sắc dục. Cũng
vì thế mà nó dám nói ra những lời đó, coi đám người dám tranh đoạt đồ với
nó là lũ lợn ngu ngốc.

Lời nói này chẳng khác gì một cú tát trời giáng vào mặt toàn bộ đám

người Bạch Gia, vang lên ròn rã. Mấy tên thiếu niên trong phòng cơ mặt
giật giật liên hồi, sắc mặt đỏ lừ vì cố kìm nén lửa giận, hết nhìn về phía căn
phòng của Hoàng Thiên, lại nhìn về phía lão đại của mình với ánh mắt
không cam lòng.

Điều khiến chúng không thể nào hiểu được là lão đại vẫn có thể bình

tĩnh, chỉ nhếch môi cười nhạt một cái. Giống như lời nói của đối phương
không phải là chửi hắn vậy, chẳng có lấy một tia giận dữ nào. Kẻ này nếu
không phải là điên thì chính là loại người có khả năng khống chế cảm xúc
đến đáng sợ.

Trong chốc lát sau đó, cánh cửa phòng của bọn chúng đột nhiên bị đẩy

ra. Một tên thiếu niên vận y phục Bạch Gia bước nhanh tới, ghé vào tai của
tên thiếu niên kia mà thì thầm gì đó. Dần dần sắc mặt của hắn lần đầu tiên
thay đổi, sự thản nhiên bình tĩnh dần biến mất, thay vào đó là một chút suy
tư âm trầm.

Cuối cùng, khi người thông báo rời đi, hắn mới mỉm cười một cách

quái dị, đưa tay vuốt tóc lẩm bẩm trong miệng:

- Thú vị!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.