MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1176

Hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, rốt cục tràng hỗn chiến cũng chấm dứt.

Xác người la liệt, các bộ phận cơ thể và máu tươi vương vãi trên nền đá.
Mười mấy tên thủ hạ đi theo Tiêu Tuấn đều đã chết, chỉ còn lại mình hắn
vô lực quỳ phục giữa trung tâm, không ngừng thở dốc. Hiển nhiên để giết
được toàn bộ đám thủ hạ của mình, hắn đã phải trả một cái giá không nhỏ.

Bất chợt bên tai vang lên tiếng cười nhẹ. Tiêu Tuấn hoảng hốt bật

người về sau, sắc mặt trắng bệch liên tục lết thân mình trên nền đá lạnh lẽo.

Phía trước mặt hắn, tên tu sỹ kia không biết bằng cách nào lại xuất

hiện, trên khóe môi còn nở một nụ cười cực kỳ thỏa mãn.

- Cảm giác bị phản bội thế nào? Rất thú vị phải không?

Cúi người ghé sát tai của Tiêu Tuấn thì thào, đầu lưỡi của hắn bất giác

liếm qua vành tai của đối phương.

Sắc mặt của Tiêu Tuấn tái nhợt, tràn đầy sự tuyệt vọng. Đến giờ phút

này mà người hộ đạo của hắn còn chưa xuất hiện, chắc chắn là đã gặp
chuyện không hay rồi. Không có người hộ đạo, hôm nay hắn chắc chắn
phải chết.

- Ha ha! Ngươi biết không, ta rất thích vẻ mặt lúc này của ngươi đấy.

Sợ hãi và tuyệt vọng… Ngươi có muốn biết vì sao ta lại không ra tay mà lại
để cho các ngươi tự tàn sát lẫn nhau không. Bởi vì nếu ta ra tay thì ta sẽ
không cảm nhận được nó… cái cảm giác kỳ diệu khó tả đó, cảm giác được
ngắm nhìn các ngươi phản bội giết chóc lẫn nhau. Con người… chỉ khi đối
diện với cái chết, chúng mới bộc lộ ra bản chất thực sự của mình. Chúng
sẵn sàng làm bất kể điều gì có thể để đổi lại mạng sống, kể cả những việc ti
tiện và bẩn thỉu nhất.

Tên tu sĩ mỉm cười đắc ý, bước nhẹ về phía một cái xác không đầu gần

đó nhất. Hắn khẽ cúi người xuống, dùng ngón tay vươn tới quyệt vào vũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.